Nói theo bình thường, tối tượng chủ yếu mà thỏa thuận không cạnh tranh nhắm vào là nhân viên cấp cao không thể thiếu, bọn họ không thể làm việc parttime cùng ngành trong thời gian tại chức, sau khi từ chức thì trong một khoảng thời gian nhất định không vào công ty đối thủ cạnh tranh cùng lĩnh vực.
“Thời gian” cụ thể là bao nhiêu, công ty khác nhau sẽ có quy định khác nhau, nhưng bình thường là hai năm, dù sao thì quá ngắn cũng không có ý nghĩa gì.
Đương nhiên, nội dung thỏa thuận không thể viết quá rộng.
Ví dụ như công ty nào đó viết trên thỏa thuận không cạnh tranh, sau khi nhân viên từ chức trong vòng hai năm không được vào công ty dot-com khác trong và ngoài nước, thế thì quá đáng quá, vì khái niệm công ty dot-com rộng quá, vậy há chẳng phải không thể đi công ty có Coding Peasant nào sao?
Nên, bình thường sẽ nói chính xác một lĩnh vực cụ thể, ví dụ như phần mềm xã hội, trang web mua sắm,...
Công ty game cũng sẽ ghi chú rõ, không được tham gia vào công ty khác, cũng không cho phép cá nhân tự lập công ty game.
Hoặc sẽ viết không được gia nhập những công ty nào đó, viết rõ tên công ty ra. Mấy công ty này đều là công ty lớn trong ngành, tuy nghiệp vụ chủ chốt không giống nhau lắm nhưng vẫn có quan hệ cạnh tranh, đây cũng là chuyện thường.
Sau khi ký thỏa thuận không cạnh tranh, nhân viên bị giới hạn, nên công ty cũng phải có bồi thường nhất định: Sau khi nhân viên từ chức vấn tiếp tục được nhận lương tháng, bình thường là tầm 30% ngưỡng thu nhập ban đầu, có thể xem là tuân thủ “phí bồi thường” và “phí bịt miệng” của thỏa thuận không cạnh tranh.
Nếu công ty không đưa tiền mấy tháng, thế thì giới hạn thỏa thuận không cạnh tranh đối với nhân viên cũng vô hiệu.
Nhưng tập đoàn Dayak là công ty lớn chính thức, chắc chắn những khía cạnh này sẽ cực kỳ chặt chẽ.
Nếu Eric thật sự ký thỏa thuận không cạnh tranh thì hơi phiền.
Muốn đào người thì phải bồi thường tiền, tình huống mỗi công ty khác nhau, nhưng chí ít cũng phải mấy triệu.
Quan trọng là, hệ thống không cho phép Bùi Khiêm bỏ ra số tiền này để đào người.
Eric gật đầu: “Là có thỏa thuận không cạnh tranh.”
Bùi Khiêm hơi đau trứng.
Phải làm sao đây?
Để Eric đi bàn bạc với cấp cao của tập đoàn Dayak, bỏ thỏa thuận không cạnh tranh này?
Thế há chẳng phải nói cho người khác biết tôi sắp nhảy sang công ty của đối thủ cạnh tranh sao?
Cấp cao của tập đoàn Dayak đâu có ngu, sao đồng ý được.
Không ổn lắm.
Eric trầm mặc một lát, nói: “Nhưng nếu ta thật sự muốn nhảy sang Đằng Đạt, thỏa thuận không cạnh tranh này thật sự không thể cản được ta.”
Bùi Khiêm: “?”
Trong thoáng chốc, hắn không nghĩ ra được cụ thể là người có bối cảnh thế nào mới có thể nói ra câu này.
Sao, chẳng lẽ Thẩm phán châu Âu là bà con nhà ngươi?
Thấy biểu cảm thảng thốt của tổng giám đốc Bùi, Eric biết chắc chắn hắn hiểu sai rồi, vội giải thích: “Nội dung của thỏa thuận không cạnh tranh đương nhiên ta sẽ không vi phạm, nhưng nếu muốn nhảy sang Đằng Đạt, nhưng sẽ không bị giới hạn bởi thỏa thuận không cạnh tranh này.”
“Vì Đằng Đạt không phù hợp với điều kiện trên thỏa thuận không cạnh tranh.”
Bùi Khiêm vẫn chưa hiểu.
GOG của Đằng Đạt và IOI của công ty Finger đều là quan hệ cạnh tranh như chó với mè, đây là sự thật nhỉ?
Thế Eric là người phụ trách của IOI, nhảy sang GOG, trông kiểu gì cũng động đến thỏa thuận không cạnh tranh mới đúng nhỉ?
Eric giải thích: “Tình hình của ta hơi đặc biệt.”
“Thật ra dù là tập đoàn Dayak hay là công ty Finger đều có thỏa thuận không cạnh tranh.”
“Thỏa thuận không cạnh tranh công ty Finger viết rõ quản lý cấp cao và nhà thiết kế trung tâm không được vào công ty game khác trong vòng hai năm sau khi nghỉ, đương nhiên cũng bao gồm Đằng Đạt.”
“Nhưng ta không thể xem là nhân viên của công ty Finger, nên không có ký thỏa thuận không cạnh tranh này với công ty Finger.”
“Về phần thỏa thuận không cạnh tranh của tập đoàn Dayak thì tình hình khác với công ty Finger.”
“Ngành chủ chốt của tập đoàn Dayak là thủy vụ, giao thông, nguồn năng lượng, giả trí, tuy nó mua vài công ty game nhưng hoàn toàn không phải là nghiệp vụ chủ chốt.”
“Với lại, ta vốn là bộ phận truyền thông nên trên thỏa thuận không cạnh tranh của ta viết là giới hạn không được gia nhập vào công ty truyền thông Âu Mỹ khác là chính, và các công ty năng lượng, giao thông, thủy vụ có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với tập đoàn Dayak.”
“Ngoài ra, cũng giới hạn không thể gia nhập những công ty dot-com hơi có tiếng trên thế giới, ví dụ như mấy công ty cỡ lớn bên thung lũng Silicon.”
“Tuy phạm vi này rất rộng nhưng thật sự Đằng Đạt không có trong đó…”
Bùi Khiêm chấn động.
Vậy được luôn.
Hắn nghĩ kỹ thì hình như thật sự không bị ảnh hưởng!
Thật ra trong nước cũng có vài quản lý cấp cao trong công ty lớn nhảy việc, hễ là ký thỏa thuận không cạnh tranh, trên cơ bản đều không thoát được, báo chuẩn.
Dù sao thì rốt cuộc hai công ty không có quan hệ cạnh tranh thì nhìn là có thể nhìn ra được.
Nhưng rõ ràng tình huống này của Eric rất đặc biệt.
Vốn dĩ hắn không phải làm ở ngành game, mà phụ trách việc trong công ty truyền thông của tập đoàn Dayak.
Tập đoàn Dayak mua công ty Finger xong, vừa hy vọng tăng cường khống chế với công ty Finger vừa để phát triển nghiệp vụ IOI ở server trong nước nên mới cử Eric nhảy dù làm người phụ trách.
Tuy đầu tiên Eric phụ trách nghiệp vụ game, nhưng trong thỏa thuận không cạnh tranh không có viết.
Ví dụ một công ty nghiên cứu phát triển điện thoại cũng sẽ không ghi trong thỏa thuận không cạnh tranh là không được đến làm thiết kế của công ty game, càng không viết không được rửa bát, làm phục vụ trong nhà hàng.
Vì người ta quản lý cấp cao có nhảy việc thì cũng nhảy sang chuyên ngành của người ta chứ.
Cái gọi là thỏa thuận không cạnh tranh là hy vọng nhân viên đừng nhảy sang ngành giống nhau rồi thành quan hệ cạnh tranh với mình, cũng để phòng hờ những công ty lớn đào góc tường ác ý, phá hoại môi trường làm thêm.
Nếu người ta đổi ngành rồi còn không cho ngươi ta làm việc thì chẳng phải đang giở trò lưu manh sao? Pháp luật vốn sẽ không ủng hộ.