Nhưng Eric nhảy việc vì mở rộng nghiệp vụ, nhưng nội dung trên thỏa thuận không cạnh tranh ban đầu không có hiệu lực…
Đương nhiên, trên thỏa thuận này cũng có điểm danh nhiều công ty lớn, có các lĩnh vực, nhưng không có Đằng Đạt trong danh sách.
Vì Đằng Đạt là một công ty Hoa Hạ, với lại chỉ mới nổi lên thật sự trong giời gian ba năm gần đây thôi, vốn dĩ tập đoàn Dayak còn chưa nghe bao giờ, sao có thể tiên tri biết trước tương lai mà viết tên Đằng Đạt vào trong thỏa thuận không cạnh tranh được?
Bùi Khiêm không ngờ có thể như vậy.
Với lại hắn chợt ý thức được mình và Eric đã nghiêm túc nghiên cứu khả năng của việc nhảy việc này…
Lần này Eric cũng trầm mặc, cảm thấy câu này hơi không đúng lắm.
Có thể là tâm trạng tổng giám đốc Bùi khao khát kiếm được nhân tài thật sự quá rõ rệt, khiến Eric bất giác bị lây nhiễm.
Đột nhiên Bùi Khiêm nâng cao giọng: “Thế là được rồi!”
“Anh Eric, bao giờ có thể nhậm chức? Ngươi về làm thủ tục từ chức chắc cũng không cần nhiều ngày đâu nhỉ?”
Eric hơi chấn động, không đến mức gấp vậy chứ?
Tổng giám đốc Bùi thật sự không dè dặt chút nào, chẳng có dáng lẽ lãnh đạo nào cả.
Nhưng chẳng phải sức hút nhân cách của tổng giám đốc Bùi sao?
Eric trầm mặc một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này đột ngột quá, ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, để ta về suy nghĩ kỹ lại đã.”
“Với lại… nếu thật sự vào Đằng Đạt, ta có một yêu cầu nho nhỏ.”
“Có thể đào luôn giám đốc Triệu của tập đoàn Long Vũ sang không?”
“Ta với hắn hợp tác khá hợp, vẫn hy vọng tiếp tục cộng tác.”
“Đương nhiên nếu tổng giám đốc Bùi người cảm thấy hắn không đủ năng lực, thế thì thôi. Với lại, quá nửa trên người giám đốc Triệu gánh thỏa thuận không cạnh tranh, chuyện này khó xử lý.”
Bùi Khiêm gật đầu ngày: “Được! Không thành vấn đề!”
Triệu Húc Minh này, Bùi Khiêm có ấn tượng, với lại ấn tượng rất sâu sắc.
Hình như hắn không có năng lực gì hết, chỉ có năng lực xuất chúng là không đội nổi.
Nếu người như vậy có thể tiếp tục hợp tác với Eric, há chẳng phải khả năng lỗ tiền sẽ tăng mạnh sao?
Đến lúc đó để Eric phụ trách tập thị trường nước ngoài, để Triệu Húc Minh phụ trách thị trường trong nước, một trong một ngoài, tuyệt vời!
Đương nhiên nếu bên Triệu Húc Minh thật sự có thỏa thuận không cạnh tranh thì Bùi Khiêm thật sự không biết giải quyết thế nào.
Có thể là nghĩ cách, xem thử có thể làm hợp đồng lợi ích gì với tập đoàn Long Vũ, đổi Triệu Húc Minh sang không.
Nếu thật sự không được thì thôi, chỉ có thể nói là không có duyên.
Nếu chỉ có mình Eric, tuy không phải cực kỳ hoàn hảo, nhưng cũng đủ dùng.
Thứ sáu, ngày 12 tháng 10.
Sáng sớm hôm nay Tiểu Tôn đã đưa Eric đến trạm tàu cao tốc theo sắp xếp của Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm cũng không xác định có đào được Eric sang không, chuyện này có thể thể rất thuận lợi cũng có thể tồn tại vài biến số.
Tuy bầu không khí lúc hai người ăn cơm không tồi, nhưng cũng có thể Eric chỉ đang khách sáo.
Dù sao thì hắn cũng làm việc ở tập đoàn Dayak lâu rồi, những mối quan hệ và nghiệp vụ tích lũy được cũng rất quý giá, mà nhảy sang Đằng Đạt thì tương lai không ổn định lắm, ai cũng phải thận trọng thôi.
Nhưng dù nói thế nào thì Bùi Khiêm cũng tỏ thái độ rồi, rốt cuộc Eric có quay lại không thì phải xem ý trời đã.
Tuy nói Bùi Khiêm đã muốn chỉnh đốn nhân viên bên GOG lại lâu rồi, đá Mẫn Tĩnh Siêu đi, nhưng chuyện này cũng chưa vội, đợi một tháng nửa năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nên, kiên nhẫn đợi thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Bùi Khiêm quyết định đến bộ phận Game Đằng Đạt một chuyến.
Hắn không yên tầm tình hình bên Vu Phi lắm.
Lo lắng hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ lạ gì, khiến game hót hòn họt, lại lo tiến độ hắn chậm quá dẫn đến game không thể hoàn thành.
Tuy Bùi Khiêm cũng không giúp đỡ gì nhưng cứ phải xem thử mới yên tâm được.
Đến bộ phận Game Đằng Đạt, ở xa quá thì không thể thấy thái độ của mọi người.
Mẫn Tĩnh Siêu giống giống trước đó, làm việc của mình từng bước một.
Bao Húc đang vui vẻ chơi game, rõ ràng hắn nhớ lời dặn của Bùi Khiêm, không có nắm tay chỉ từng chút, lo hết tất cả mà chỉ phụ trách chỉ ra những nút thắt, đa số việc thiết kế vẫn để lại cho Vu Phi.
Lại nhìn sang Vu Phi, hắn nghiêm túc nhìn màn hình máy tính chằm chằm, hai tay gõ phím nhanh chóng, đang viết bản nháp sơ lược thiết kế.
Có lúc hơi dừng lại, cau mày suy nghĩ một phen, sau đó lại xóa vài nội dung, viết lại.
“Ể? Xem ra cũng không tồi, phát triển theo kịch bản ta mong muốn.”
Bùi Khiêm vẫn tương đối hài lòng.
Bao Húc thật sự không nhúng tay vào quá nhiều, Vu Phi đang chủ động làm thiết kế, với lại hình như trong quá trình thiết kế còn làm ra mấy thiết kế không tốt lắm, bị bản thân hắn xóa bỏ.
Lúc này đã có nhân viên thấy Bùi Khiêm, vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi!”
Vu Phi vẫn luôn tập trung cũng nghe thấy, quay đầu lại thấy tổng giám đốc Bùi đến bèn vội đứng dậy.
“Ngồi đi, làm tiếp việc của ngươi đi, ta đến xem tiến độ sơ sơ thôi.” Bùi Khiêm vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh.
Vu Phi cảm thấy ấm lòng hết sức.
Rõ ràng tổng giám đốc Bùi lo lắng hắn không thể hiểu ý đồ thiết kế nên mới qua sang tiến độ, đảm bảo dự án này có thể hoàn thành không có gì sơ hở.
“Hiểu game mới đến đâu rồi? Nói đơn giản xem.” Bùi Khiêm cười nói.
Vu Phi vội kéo tài liệu phương án thiết kế đến trước mặt, giải thích: “Anh Bao giải thích đơn giản với ta về vài kiến thức chuyên ngành game chiến đấu, để ta ý thức được sâu sắc sai lầm trước đó.”
“Game chiến đấu nhất định phải giữ nội dung tinh túy mới có thể thỏa mãn yêu cầu của tổng giám đốc Bùi. Nên những lằn ranh đỏ không thể chạm vào đã định đại khái rồi.”
“Mà bộ phận khác bây giờ ta có vài vài ý tưởng đứt quãng, đang cố gắng liên kết chúng lại với nhau.”
“Nhưng tiến độ tổng thể vẫn khá lạc quan, ta cảm thấy chậm nhất là ngày mai có thể đưa ra dàn ý cơ bản, sau đó có thể giao cho những nhà thiết kế khác cái sườn này viết từng bản nháp cụ thể, rồi một tuần nữa là hoàn thiện phương án thiết kế, có thể bắt đầu nghiên cứu phát triển.”