Buổi tối.
Quán ăn Hồ Thiên Nga, team building liên hoan.
Đối với Bùi Khiêm, đây đã trở thành mánh khoé tiêu tiền bất ngờ thường xuyên. Mà đối với tất cả nhân viên, việc liên hoan sau khi hoàn thành nghiên cứu phát triển game đã trở thành truyền thống.
Giờ đây, nhân viên trực hệ của tổng giám đốc Bùi đã lên tới gần hai trăm người, vì vậy dứt khoát bao hết quán ăn Hồ Thiên Nga.
Trong đó cũng bao gồm nhân viên mới của mấy quán cà phê internet Netfish, còn có các thành viên của phòng làm việc Phi Hoàng vừa trở về từ Ma Đô.
Các nhân viên của Game Thương Dương tạm thời bị loại ra khỏi hàng ngũ này.
Bùi Khiêm dự định là sẽ đưa Game Thương Dương gia nhập vào từ chu kỳ kết toán tiếp theo, vì vậy lần này không có liên hoan cùng với các nhân viên của Game Thương Dương.
Nhưng mà, số tiền nên tiêu cũng không tiêu ít một đồng.
Bùi Khiêm đã bảo Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân tự tổ chức một bữa liên hoan, công ty chi trả, cũng tổ chức ở quán ăn này, chỉ là thời gian khác nhau.
Thậm chí hắn còn cảm thấy quán ăn đắt nhất ở thành phố Kinh Châu này đã không còn đáp ứng được nhu cầu nữa rồi.
Nếu có thể ngồi máy bay đến Đế Đô ăn thì càng tốt hơn, Bùi Khiêm đương nhiên sẽ không keo kiệt, nhưng hệ thống lại không cho phép.
“Với tốc độ mở rộng này, chẳng bao lâu nữa, quán ăn Hồ Thiên Nga sẽ không đủ chỗ cho tất cả nhân viên cùng nhau liên hoan rồi.”
“Phải nghĩ cách mới được.”
“... Số ta đúng là cái số lao tâm khổ trí mà.”
Những người khác đang nhồi nhét thức ăn, còn Bùi Khiêm thì đang lặng yên suy tính về bữa liên hoan trong tương lai.
Quán ăn Hồ Thiên Nga chỉ có thể phục vụ một số lượng nhỏ thực khách, dù sao đây cũng là một quán ăn cao cấp, hướng đến giới thượng lưu ở thành phố Kinh Châu, chỗ này rất rộng rãi, cảnh quan cũng rất đẹp, cho nên lượng khách quán ăn phục vụ không nhiều.
Bây giờ nhân viên trực hệ của Đằng Đạt đã đủ để bao hết cả quán rồi, vậy buổi liên hoan lần tới, nhân viên tiếp tục tăng thêm, chắc chắn sẽ không đủ chỗ ngồi.
“Nghĩ ra rồi, lần sau tách ra liên hoan là được.”
“Ta dẫn các thành viên cốt cán của tất cả các bộ phận đi ăn trước, sau đó từng bộ phận sẽ tự phân ra ăn riêng.”
“Như vậy còn có thể chi ra thêm một phần tiền, hoàn hảo!”
“Chỉ tiếc là thành phố Kinh Châu không còn quán ăn nào cao cấp hơn nữa.”
“Đợi đã, ta tự mở một quán ăn cao cấp hơn quán ăn Hồ Thiên Nga chẳng phải là được rồi sao!”
Bùi Khiêm nảy ra một ý tưởng hay một cách rất tự nhiên.
Trước đó, quán cà phê internet Netfish và Takeaway Netfish đã bước đầu tham gia vào lĩnh vực ẩm thực, coi như đây là một thử nghiệm, cho đến nay nó rất phù hợp với mong muốn của Bùi Khiêm.
Một mặt đem lại bữa ăn ngon cho nhân viên, mặt khác lại tiếp tục thua lỗ, góp công lớn vào sự nghiệp làm ăn thua lỗ của Bùi Khiêm!
Đây là một kinh nghiệm thành công tuyệt vời!
Nhưng vấn đề duy nhất là, Takeaway Netfish không đủ cao cấp.
Xuất phát điểm của Takeaway Netfish là cung cấp cho nhân viên những món ăn thường ngày lành mạnh, mặc dù đắt hơn các quán ăn thông thường khác, nhưng nó còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn tiêu tiền bất ngờ của Bùi Khiêm.
Xét cho cùng chúng đều là những nguyên liệu nấu ăn thông thường, hệ thống có hạn chế về giá cả của bữa ăn, không thể tăng không giới hạn.
Một phần trứng xào cà chua dù ngon đến đâu cũng khó mà bán được với giá cao ngất ngưởng, trừ khi đầu bếp bật hack.
Bây giờ Bùi Khiêm không có kiểu đầu bếp như vậy.
Mở một quán ăn cao cấp thì có thể giải quyết vấn đề này dễ dàng.
Đến lúc đó tìm một nơi vắng vẻ mở một quán ăn nhỏ, các loại nguyên liệu cao cấp đều được chuẩn bị sẵn sàng, giá có thể cao đến đâu thì định ra cao đến đó.
Mặc dù nhân viên nhà mình ăn cơm tương đương với những bữa ăn giảm giá, nhưng chỉ cần là nguyên liệu đắt tiền thì không có vấn đề gì hết.
Mỗi lần trước khi kết toán đến ăn một bữa, bình thường cứ mặc đó, để nó tự do lỗ vốn, rất tốt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Khiêm đã nắm chắc.
Chu kỳ tới, một số game vẫn đang kiếm tiền, Bùi Khiêm cũng không phải lo lắng về việc tiêu tiền ở đâu, đập vào một quán ăn cao cấp, nói không chừng có thể tiêu nhiều tiền hơn ba quán cà phê internet Netfish.
Đương nhiên, loại quán ăn cao cấp này nhất định sẽ được một số người có tiền yêu thích, không thể nào hoàn toàn không có khách đến.
Nhưng nghĩ đến Kinh Châu chỉ là đô thị loại II, không có nhiều người có tiền đến vậy, nên chắc là vẫn sẽ thua lỗ, khả năng kiếm được tiền không cao.
Bùi Khiêm cân nhắc chuyện này, thuận tiện liếc nhìn Lâm Vãn đang ngồi cách đó hai bàn.
Lâm Vãn cho rằng Bùi Khiêm vẫn chưa biết rõ thân phận thực sự của nàng, nhưng thực tế trong lòng Bùi Khiêm đã biết rất rõ, thậm chí còn âm thầm sắp xếp cho nàng.
Đương nhiên, lúc này Bùi Khiêm sẽ không đánh rắn động cỏ, chỉ đợi kết toán chu kỳ sau rồi điều Lâm Vãn đến Game Thương Dương, nhanh chóng phá vào vài con game, vậy coi như việc lớn đã thành rồi.
Mà lúc này Lâm Vãn đang gõ điện thoại, trả lời tin nhắn.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn của Trần Sa gửi đến.
“Người đẹp Lâm, bà cô nhỏ ơi, QAQ, hãy giúp ta tìm cách kiếm một khẩu Barrett Destroy bên trong nội bộ đi! Chẳng phải ngươi phụ trách việc này sao? Dù sao thì ngươi cũng phải có tiêu chuẩn nội bộ chứ?”
“Thật sự là không được, chuyện này ta cũng lực bất tòng tâm, nếu không thì ngươi vẫn nên tăng giá tìm bọn đầu cơ.” Lâm Vãn nhanh chóng trả lời: “Đừng nói là ta, ngay cả Bao Húc nhân viên xuất sắc trong nhóm bọn ta và được tổng giám đốc Bùi tín nhiệm nhất, cũng phải đi tìm bọn đầu cơ mua Barrett Destroy đấy. “
Trần Sa: “...”
Kể từ khi Trần Sa bị Lâm Vãn dụ dỗ chơi “Pháo Đài Trên Biển” thì đã trở thành một game thủ nòng cốt của game này.
Lúc mới bắt đầu, Trần Sa còn thường chơi “Kế Hoạch Chống Khủng Bố”, dù sao thì “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” có tính cạnh tranh mạnh hơn, thời gian chơi lâu hơn, trong khi “Pháo Đài Trên Biển” là một game FPS nghiêng về người mới chơi, thua kém “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” ở rất nhiều khía cạnh.