Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245. Hôm Qua Còn Phớt Lờ Ta, Ngày Mai… (2)

Chương 245. Hôm qua còn phớt lờ ta, ngày mai… (2)
Chương 245. Hôm qua còn phớt lờ ta, ngày mai… (2)

Nhưng dần dần, Trần Sa đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Vì “Pháo Đài Trên Biển” ngày càng trở nên nổi tiếng, người chơi ngày càng nhiều, Trần Sa từ từ bị hớp hồn.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó con game mà hắn từng ra sức châm biếm lại thay thế vị trí của “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” trong lòng hắn...

Lần này, ngay khi Barrett Destroy vừa ra mắt, Trần Sa cũng tha thiết mơ ước như những người chơi khác, dù sao thì chơi game FPS, ai mà không thích bắn tỉa chứ?

Song số lượng giới hạn năm trăm khẩu, căn bản không giành nổi.

Tìm bọn đầu cơ? Hai ba nghìn cho một tài khoản, còn chưa chắc là có thể mua được.

Cũng không hoàn toàn vì chuyện tiền nong, chủ yếu là tài khoản của Trần Sa có Hỏa Kỳ Lân, rồi cả một đống súng hắn cày được, làm sao có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy được.

Trần Sa không bỏ cuộc: “Nhưng ta từng có công với Đằng Đạt! Nhớ ngày “Pháo Đài Trên Biển” đạt được thành công rực rỡ kia, chẳng phải một phần nguyên nhân trong đó cũng là ta giúp sức quảng bá?”

“Dù sao thì ta cũng là một thủ lĩnh ý kiến, là game thủ hardcore nhỏ nhoi của game FPS, đồng thời cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió của các game FPS trong nước khác, sao mà qua bên đây, muốn có một món vũ khí lại khó đến vậy...”

Lâm Vãn: “Hừm, ta nhớ lần trước nhờ ngươi quảng bá đã tặng ngươi một Hỏa Kỳ Lân rồi mà, lúc đó ngươi khá là ghét nó, còn nói rằng đây chỉ là số liệu trong game thôi, tên ngốc nào sẽ bỏ ra 888 đồng để mua nó? Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, hôm qua còn phớt lờ ta, ngày mai ... “

Trần Sa: “Khụ khụ, ta là tên ngốc! Bây giờ tên ngốc này muốn có một khẩu Barrett Destroy, QAQ!”

“Khụ khụ.” Nhìn thấy Trần Sa hèn mọn như vậy, Lâm Vãn cũng có hơi ngượng ngùng: “Được rồi, thấy ngươi chân thành như vậy, ta sẽ đi hỏi tổng giám đốc Bùi, nhưng không đảm bảo sẽ lấy được đâu đó.”

Trần Sa: “Cảm ơn nhiều!”

Lâm Vãn nhìn Bùi Khiêm trầm tư như có điều suy nghĩ cách đó không xa, trong lòng có chút lo lắng không yên, không biết hắn đã phát hiện ra thân phận của mình hay chưa.

Theo lý mà nói, tiền thuê nhà lần này được miễn giảm hơi nhiều.

Bốn đồng trực tiếp giảm xuống còn một đồng rưỡi, e rằng rất khó để không khơi dậy sự nghi ngờ của tổng giám đốc Bùi.

Nếu giảm ít đi một chút thì có thể giấu được tổng giám đốc Bùi, nhưng đối với Lâm Vãn thì như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, không đủ để đền đáp sự quan tâm của tổng giám đốc Bùi đối với nhân viên, và cũng có vẻ hơi keo kiệt.

Lâm Vãn chưa bao giờ cảm thấy mình là một người keo kiệt.

Hiện giờ, Lâm Vãn không chắc liệu Bùi Khiêm có nghi ngờ gì về nàng hay không.

Thông thường mà nói, nếu nghi ngờ nàng, nên hỏi ngay mới đúng chứ?

Nhưng tổng giám đốc Bùi giống như không có chuyện gì xảy ra, không hề để ý gì đến nàng.

“Có lẽ tổng giám đốc Bùi quá bận rộn? Tạm thời còn chưa chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh như tiền thuê nhà này.”

“Ừm, rất có thể là như vậy.”

“Vậy thì tạm thời ta cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

Lâm Vãn sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này với Bùi Khiêm, tôn chỉ của nàng là làm những việc tốt mà không để lại tên tuổi, càng hy vọng được chung sống với mọi người với thân phận là một người bình thường.

Lâm Vãn hạ quyết tâm, đi đến trước mặt tổng giám đốc Bùi.

Hai người đều có mục đích riêng của mình, nhưng trên mặt đều mỉm cười, giả vờ như người kia không biết mình biết suy nghĩ thật sự của đối phương.

“Tổng giám đốc Bùi, còn nhớ Trần Sa không? Hắn muốn một khẩu Barrett Destroy.” Lâm Vãn nói chuyện rất thẳng thắn.

Phản ứng đầu tiên của Bùi Khiêm là muốn từ chối.

Đùa hả, giới hạn năm trăm khẩu là năm trăm khẩu, làm sao có thể dễ dàng phá lệ như vậy.

Hôm nay gửi một khẩu, ngày mai gửi một khẩu, ngày mốt sẽ biến thành cải thảo, tiền lệ kiểu này không mở ra được.

Bản thân tổng giám đốc Bùi cũng không có đặc quyền này, sao có thể dễ dàng trao cho người khác!

Tất nhiên, tổng giám đốc Bùi không cho mình đặc quyền này chủ yếu là do hắn chơi game FPS quá cùi bắp, vào game cầm Barrett Destroy cũng là số bị ngược mà thôi.

Như thể đã đoán được Bùi Khiêm sẽ nói gì, Lâm Vãn nói trước một bước: “Tổng giám đốc Bùi, ta biết yêu cầu của hắn không hợp lý cho lắm, nhưng ta cảm thấy, vẫn nên chăm sóc những game thủ nòng cốt đặc biệt một chút, đúng không?”

“Cho dù không thể gửi trực tiếp, cũng có thể đưa ra một giải pháp thỏa hiệp, có phải hay không.”

“Hiện giờ giới hạn năm trăm lượt mua mỗi tháng, thật ra toàn bộ đều là liều mạng giật lấy, không dưng có lợi cho bọn đầu cơ. Một số người chơi thực sự thích game của chúng ta không thể nhận được vũ khí, quả là một chuyện khiến người khác rất đau lòng.”

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng đúng.

Đằng Đạt có kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng không thể khiến người chơi thất vọng, cũng không thể không dưng có lợi cho bọn đầu cơ được.

Dù sao thì các người chơi cũng vô tội.

Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc: “Việc này rất dễ xử lý, chúng ta sẽ sớm cập nhật hệ thống uy tín của tài khoản, tiến hành đánh giá cấp bậc dựa trên nhiều yếu tố.”

“Một game thủ nòng cốt giúp đỡ rất lớn với game giống như Trần Sa, có thêm quyền đóng góp đặc biệt.”

“Tài khoản của người khác có thể được đánh giá dựa trên việc họ có hành vi chửi rủa trong game hay không, họ chơi game có văn minh hay không, mức độ hoạt động của họ... giống như cấp tín dụng của họ vậy.”

“Nếu cấp tín dụng cao, có thể đặt trước mua vũ khí sử thi, một khi đặt trước thành công sẽ được trừ trực tiếp vào hạn mức năm trăm trong tháng ấy. Cấp tín dụng càng cao thì quyền đặt trước càng cao…”

“Tất nhiên, những người có cùng cấp tín dụng vẫn phải giành giật với nhau.”

“Bọn đầu cơ không phải là game thủ hardcore, đương nhiên cấp độ ưu tiên xếp cuối cùng. Đến lúc đó, bọn họ có nhanh tay đi nữa cũng vô ích, hoàn toàn không có cơ hội để cướp được.”

Hai mắt Lâm Vãn tỏa sáng: “Cách hay! Tổng giám đốc Bùi quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể đưa ra một giải pháp hoàn hảo như vậy! Vậy ta sẽ đi nói lại với Trần Sa, để hắn yên tâm chờ đợi.”

Hết chương 245.
Bình Luận (0)
Comment