“Thứ hai, ta sẽ đưa một nhà thiết kế đến phòng làm việc của các ngươi để hoàn thành thiết kế của ta, các ngươi phải nghiên cứu phát triển theo yêu cầu của hắn.”
“Thứ ba, giao người trước.”
Ý của Bùi Khiêm là nói lời khó nghe trước, lỗ tiền đừng tìm ta.
Mà ý tưởng Bùi Khiêm đưa ra khá thiếu, sẽ giao cho Chu Mộ Nham, chắc chắn Chu Mộ Nham sẽ trố mắt, vốn không biết nghiên cứu phát triển thế nào.
Nên Bùi Khiêm nghĩ, đến lúc đó vừa hai sắp xếp nơi cho Mẫn Tĩnh Siêu.
Eric và Triệu Húc Minh thay thế công việc của hắn, Mẫn Tĩnh Siêu đến phòng làm việc Thiên Hỏa hoàn thành thiết kế game này, dù kiếm được tiền hay không thì chí ít cũng nghiên cứu phát triển game xong.
Như vậy cũng xem như thực hiện lời hứa rồi.
Chu Mộ Nham đồng ý ngay: “Không thành vấn đề! Ta nói với tập đoàn Long Vũ một tiếng.”
“Dù tổng giám đốc Bùi không nói, ta cũng chủ động yêu cầu vậy. Dù sao thì ta sợ mạch suy nghĩ thiết kế của tổng giám đốc Bùi cao siêu quá, quá lạ với lại không thể ngó đến dự án nghiên cứu phát triển mãi, lỡ đâu ta không get được ý của ngươi, không hiểu được ý đồ của ngươi thì biết làm sao.”
“Nếu có thể sắp xếp một nhà thiết kế chính sang thúc đẩy dự án là tốt nhất, ta ở bên cạnh quan sát, học tập một chút, giúp đỡ hắn là được.”
Bùi Khiêm trầm mặc một lúc.
Giám đốc Chu, chúng ta thật sự nghĩ đến cùng một chuyện nhưng trong điểm hơi lệch.
Chu Mộ Nham rất vui vẻ: “Được, thế chuyện này cứ quyết định vậy đi, ta đi nói với tập đoàn Long Vũ một chút, để bọn họ nhanh chóng làm thủ tục kết thúc việc cho Triệu Húc Minh, tranh thủ hai ngày nữa đưa người đến Kinh Châu!”
Dù sao thì chuyện này cũng giải quyết được, Bùi Khiêm gợi ý, thuận lợi đổi người hợp tác hoàng kim của Eric là giám đốc Triệu về.
Kế tiếp kiên nhẫn đợi tập đoàn Long Vũ đưa người đến thôi.
Về phần cụ thể thiết kế game thế nào…
Không sao, tổng giám đốc Bùi vẫn luôn đến hiện trường tùy tiện phát huy, dù phát huy thế nào thì Mẫn Tĩnh Siêu bổ sung thành công.
Về phần Bùi Khiêm, rốt cuộc game này thất bại hay lãi tiền thì hắn cũng không khống chế được.
Nếu hắn có thể khống chế được thì chẳng phải đã lỗ sặc máu lâu rồi sao?
Nên, vẫn dựa theo quá trình trước đó, thành công hay không thì cứ thuận theo ý trời vậy.
Tình huống của phòng làm việc Thiên Hỏa và bộ phận Game Đằng Đạt khác nhau, dù tổng giám đốc Bùi đưa ra gợi ý, Mẫn Tĩnh Siêu sang thúc đẩy, game này cũng không thấy được khả năng thành công.
Thành công thì có thể nói là ý trời là vậy.
Không thành công thì vẫn có thể rút kinh nghiệm từ đó cung cấp tài nguyên cho việc lỗ tiền tương lai.
Bùi Khiêm hoàn toàn không vội, kiên nhẫn đợi.
…
Thứ ba, ngày 16 tháng 10.
Triệu Húc Minh đến công ty làm như bình thường.
Sau khi lái xe đến bãi đỗ xe công ty, tắt máy, Triệu Húc Minh thấy vẫn chưa tới giờ vào làm bèn châm điếu thuốc, định ngồi trong xe một lúc.
Eric đi rồi, hắn rất hoài niệm.
Chuyện server IOI trong nước hiện tại, tạm thời đều do hắn để mắt đến. Tình huống cụ thể bên Eric thế nào thì tạm thời không có tin tức.
Trước đó chuyện gì cũng có Eric đưa ra ý kiến, Triệu Húc Minh vui vẻ làm là được, có thành công cùng nhau chia, có nồi Eric tự đội, vui vẻ biết bao nhiêu.
Bây giờ trong tình huống lộ cả đáy nồi, sẽ bị tóm bất cứ lúc nào thật sự rất không vững.
“Ài, vì công việc.”
Triệu Húc Minh dụi tắt thuốc, khóa cửa xe xong thì vào thang máy của bãi đỗ xe.
Hắn cũng là một hòa thượng ngày ngày gõ chuông, chịu thôi, còn có thể làm thế nào đây?
Theo những gì Eric nói trước lúc đi, khả năng hắn tiếp tục làm người phụ trách khu vực Hoa Hạ không lớn, Triệu Húc Minh cảm thấy mình phải chuẩn bị tinh thần đổi người hợp tác.
Có điều không biết tính cách người phụ trách khu vực Hoa Hạ mới đến thế nào? Nếu phối hợp không thích hợp thì phải làm sao đây?
Điều này khiến hắn lo lắng.
Đến văn phòng, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe có người gõ cửa bên ngoài.
Ngẩng đầu lên nhìn, là giám đốc nhân sự sự của tập đoàn Long Vũ, đương nhiên gọi đầy đủ là Phó giám đốc bộ phận hành chính và tài nguyên nhân sự.
Triệu Húc Minh vội đứng lên: “Ể? Giám đốc Khang? Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây vậy, mời ngồi.”
Xét về cấp bậc, Triệu Húc Minh vẫn thấp hơn giám đốc Khang một chút, xét từ bộ phận thì giám đốc nhân sự sẽ thường qua lại với ông chủ, nắm toàn quyền thăng chức, miễn nhiệm của tất cả mọi người trong tập đoàn nên Triệu Húc Minh không dám lơ là.
Giám đốc Khang mỉm cười, ngồi xuống sofa: “Giám đốc Triệu, gần đây làm việc thế nào?”
Triệu Húc Minh cũng không gọi cấp dưới, đích thân rót trà: “Nhờ phúc của giám đốc Khang nên vẫn xem như thuận lợi, vẫn mong tập đoàn Dayak cử người phụ trách đến sớm chút, nếu không lúc gặp những chuyện cần bàn với công ty Finger thì khó xử lý.”
Giám đốc Khang gật đầu: “Ừm, đúng vậy, quan lại với công ty nước ngoài không tiện chỗ này đấy.”
“Ài, cũng không cần nói mấy lời khách sáo nữa, vẫn nên nói thẳng vào vấn đề chính.”
“Giám đốc Triệu, ta có một bản thỏa thuận, ngươi xem thử nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
Giám đốc Khang nói, lấy thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn đưa sang.
Triệu Húc Minh không hiểu lắm, giờ tay nhận lấy.
“Thỏa thuận hủy hợp đồng?”
“Cái này… là có ý gì vậy?
Triệu Húc Minh vừa thấy tiêu đề hợp đồng đã sững sờ tại chỗ.
Muốn đá ta?
Không đúng, ta ném nồi hay lắm mà… à không, gần đây hoàn thành công việc rất tốt, cũng không có mắc lỗi gì nghiêm trọng mà, sao lại hủy hợp đồng?
Đây là một thỏa thuận hủy hợp đồng tự nguyện, nói cách khác là hai bên đều đồng ý hủy hợp đồng, chia tay hòa bình. Ngoài điều kiện bảo mật vẫn tiếp tục tuân thủ thỉ nội dung thỏa thuận không cạnh tranh đều hủy bỏ hết.
Triệu Húc Minh không hiểu nổi.
Là sao? Khuyến khích ta nhảy việc?
Nếu không thì vì sao lại đặc biệt bỏ thỏa thuận không cạnh tranh?
Xem xét từ nội dung của thỏa thuận này, chắc không phải vì làm việc sai sót nghiêm trọng mà sa thải, nếu không nội dung thỏa thuận không thiện lành thế này; Nhưng nếu gọi là “chia tay hòa bình” thế sao trước đó mình không biết tin tức gì hết?