Cái này đột ngột quá rồi đấy!
Biểu cảm của Triệu Húc Minh thay đổi liên tục, trong thoáng chốc không biết nên nói gì.
Giám đốc Khang thấy hết, hỏi: “Giám đốc Triệu, có chỗ nào không hài lòng? Chỗ nào không hài lòng thì có thể thương lượng.”
Triệu Húc Minh ngẩng đầu nhìn giám đốc Khang, rồi lại nhìn thỏa thuận.
Nhìn thỏa thuận xong lại nhìn giám đốc Khang.
Cứ cảm thấy cảnh này ảo ma cực kỳ.
Hình như ông chủ muốn đá ngươi, còn tri kỷ hỏi ngươi không hài lòng với điều nào, có cần chỉnh sửa không, cứ cảm thấy dở dở ương ương.
Triệu Húc Minh đọc hết tất cả, hít sâu một hơi hỏi: “Giám đốc Khang, có chỗ ta không hiểu lắm, có thể giải thích chút không, rốt cuộc ta phạm sai lầm chỗ nào, xảy ra chuyện gì vậy? Dù có sai lầm gì cũng phải giáng chức, chuyển chức, không có lý nào thẳng thừng hủy hợp đồng nhỉ?”
Giám đốc Khang cũng sững sờ, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Hắn do dự một lát mới nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ giám đốc Triệu không biết chuyện này?”
Triệu Húc Minh hỏi ngược lại: “Ta… nên biết chuyện gì?”
Giám đốc Khang trầm mặc, hắn quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Triệu Húc Minh, phát hiện không phải giả bộ.
Thế thì chuyện này thần kỳ thật!
Giám đốc Khang và cấp cao của tập đoàn Long Vũ khác vẫn tưởng Triệu Húc Minh đã tháp tùng với bên Đằng Đạt trước rồi!
Bình thường tổng giám đốc Bùi đích thân lên tiếng đào người, thế chắc chắn từng gặp Triệu Húc Minh nhiều lần rồi, nói chuyện nhiều lần rồi, chắc chắn phải là người này mới làm vậy nhỉ?
Nến cấp trong quá trình cấp trên mở họp vốn không thông báo cho Triệu Húc Minh, hôm nay giám đốc Khang đến cũng đưa thỏa thuận rồi, cắt bớt khâu giải thích.
Vì mọi người đều cảm thấy chắc chắn giám đốc Triệu biết hết, giải thích gì nữa, bớt đi.
Nhưng thấy tình huống hiện tại, hình như giám đốc Triệu đâu biết gì đâu…
Tổng giám đốc Bùi không nói gì với mà đã chỉ đích danh đòi người rồi?
Cái này… không có khả năng lắm nhỉ?
Nói cách khác, Triệu Húc Minh diễn?
Nhưng hắn cũng đâu cần diễn!
Giám đốc Khang hỏi dò: “Chuyện tổng giám đốc Bùi đích thân đòi người với công ty chúng ta, ngươi không biết?”
Triệu Húc Minh: “Đòi, đòi người?”
Giám đốc Khang gật đầu: “Đúng rồi, chỉ đích danh đồi ngươi. Bây giờ các sếp đã thống nhất ý kiến, đưa ngươi đến Đằng Đạt, nhưng điều kiện là sẽ cùng với Đằng Đạt, phòng làm việc Thiên Hỏa nghiên cứu phát triển một game.”
“Ký thỏa thuận hủy hợp đồng này xong, giám đốc Triệu sẽ tự do, có thể vào Đằng Đạt nhậm chức.”
Triệu Húc Minh cực kỳ ngạc nhiên: “Khoan!”
“Sao chuyện này không ai hỏi ý kiến ta vậy!”
“Ta chưa từng nói mình muốn sang Đằng Đạt! Thật sự ta rất hài lòng với công ty mình, không định nên đi nơi khác!”
Giám đốc Khang lộ ra nụ cười sâu xa, hình như đang nói “bớt diễn đê”!
“Giám đốc Triệu, công ty game trong nước, ồ không, là công ty dot-com, ai không muốn đến Đằng Đạt? Ngươi đừng giấu…”
Hắn đè thấp giọng: “Ta cũng muốn đi nữa.”
Triệu Húc Minh mở miếng: “Ngươi…”
Hắn nhìn thỏa thuận trên tay: “Thế nếu ta không ký thì sao? Không đi Đằng Đạt thì sao?”
Giám đốc Khang hơi khó xử: “Thế thì… game hợp tác với Đằng Đạt cũng toang luôn, mấy sếp bên trên sẽ tức giận…”
Triệu Húc Minh: “…”
Được rồi, đừng nói nữa.
Dù ở lại đây cũng bị làm khó làm dễ!
Đột nhiên bây giờ Triệu Húc Minh hiểu được cảm giác của những cô công chúa hòa thân nơi xa xôi trong xã hội phong kiến độc ác.
Ký thỏa thuận ngừng chiến này, vật cống hiến ngoại tộc cũng đã nhận, người muốn không đi là không đi à? Sao có thể!
Buộc phải sang!
“Nhưng nhà ta ở Ma Đô, vợ con cũng ở Ma Đô, ta…” Triệu Húc Minh vẫn cảm thấy chuyện này đột ngột quá, chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Giám đốc Khang vỗ vai hắn: “Lão Triệu, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Đến Đằng Đạt, ngươi cần lo mấy chuyện này? Dù là đi máy bay hay đi tàu cao tốc, chỉ cần nói một tiếng là người ta chuyển sang, chẳng phải rất dễ giải quyết sao? Đằng Đạt có địa vị gì Kinh Châu đâu phải ngươi không biết, sao chút chuyện nhỏ này tổng giám đốc Bùi không xếp ổn thỏa được.”
“Tóm lại, nhanh chóng ký tên đê, đưa ngươi đi sớm một ngày là game mới có thể nghiên cứu phát triển sớm .”
“Nghiên cứu phát triển sớm một ngày thì có thể kiếm được tiền sớm một ngày.”
“Thứ như game này sớm một ngày hay muộn một ngày, tiền có thể kiếm được có thể kém nhau mấy triệu.”
“Trong lòng có tính toán, được hời thì đừng khoe mẽ, nắm chắc đấy.”
Triệu Húc Minh: “…”
Được hời thì đừng khoe mẽ!
Mình là trung thần của tập đoàn Long Vũ! Đã nói là không đi đâu rồi!
Dù sao thì Đằng Đạt cũng không tồi…
Triệu Húc Minh xoắn xuýt một lúc, đột nhiên cảm thấy mình cứ loay hoay mãi thật sự không có ý nghĩa gì hết.
Muốn hắn đến Đằng Đạt phỏng vấn chắc chắn hắn sẽ không đi, không bỏ người kia.
Nhưng bây giờ tổng giám đốc Bùi đích thân đòi người, cảm giác… ừm… vẫn được chú ý lắm, sao lại không đi?
Nghĩ đến đây Triệu Húc Minh cầm bút sang, soạt soạt vài đường ký tên mình lên hợp đồng.
Giám đốc Khang cầm hợp đồng lật lật, hài lòng gật đầu, nhiệm vụ của hắn hoàn thành viên mãn rồi.
“Được rồi, thế thì không làm phiền ngươi nữa, giám đốc Triệu ngươi tranh thủ dọn đồ đi.”
Sau khi tiễn giám đốc Khang đi, Triệu Húc Minh cảm thấy bản thân thật sự đang sống trong mơ.
Nếu không phải trên bàn vẫn đặt một bản hợp đồng thuộc về mình, hắn thật sự tưởng mình đang mơ.
Sau khi sững sờ một lúc, Triệu Húc Minh im lặng mở điện thoại, đặt vé cao tốc đi Kinh Châu.
Thứ tư, ngày 17 tháng 10.
Tàu cao tốc đang đến gần Kinh Châu, Triệu Húc Minh vô cớ cảm thấy có chút bất an.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột!
Hôm qua hắn còn đi làm ở tập đoàn Long Vũ một cách nghiêm túc, kết quả là buổi sáng hắn đã hoàn thành thủ tục xin thôi việc với tốc độ chóng mặt, sau khi bàn giao công việc một thời gian ngắn, đến chiều hắn đã báo với gia đình rằng hôm nay mình đã lên tàu cao tốc tới Kinh Châu rồi.
Khoảng cách từ Kinh Châu đến Ma Đô không xa, mặc dù thời gian trên không sẽ ngắn hơn rất nhiều nếu đi bằng máy bay, nhưng hành trình đến sân bay, kiểm tra an ninh, chờ đợi và các thủ tục khác cộng lại sẽ rắc rối hơn so với tàu cao tốc, vì vậy Triệu Húc Minh vẫn chọn tàu cao tốc.