Ngoài miệng hắn nói là muốn chọn nhà thiết kế có năng lực nhất để giúp đỡ cho Mẫn Tĩnh Siêu, trên thực tế hắn cũng hy vọng nhân cơ hội này có thể để những nhà thiết kế trưởng này nghe bài giảng của Tổng giám đốc Bùi, hoàn thiện bản thân.
Cơ hội này quá quý giá!
Giống như đang xem một cao thủ võ thuật thực sự luyện tập, cho dù ngươi không hiểu chút nào nhưng vẫn sẽ tiến bộ.
Ít nhất đã mở rộng tầm nhìn của mình, học được cách luyện tập của các cao thủ võ thuật, hiểu được hướng đi chung.
Đối với thiết kế game cũng vậy, mọi người đều biết rằng Tổng giám đốc Bùi là một thiên tài trong việc thiết kế game, nhưng rốt cuộc hắn thiết kế game như thế nào? Có rất nhiều tin đồn từ bên ngoài, nhưng nếu không phải là người trong cuộc thì hoàn toàn không thể tiếp cận được sự thật.
Nhất định phải tận dụng tốt cơ hội quý giá này ngay bây giờ, học hỏi thật nhiều.
Đương nhiên, Chu Mộ Nham chỉ gọi một ít trưởng nhóm thiết kế cốt cán, đều là những người mà hắn vô cùng tin tưởng.
Sở dĩ hắn không gọi thêm người, vừa là vì Chu Mộ Nham cảm thấy những người khác không ở trình độ này hoặc không phải là thành viên cốt cán đáng tin cậy, không đáng nghe; vừa không thể làm quá bổn phận, khơi dậy sự ác cảm của Tổng giám đốc Bùi.
Nếu bố trí một phòng họp lớn, bên trong bên ngoài đều chen chúc đầy người, vậy ý đồ sẽ quá rõ ràng, rất mất lịch sự.
Tóm lại, lần này không chỉ là một game hợp tác sản xuất với Đằng Đạt mà còn là buổi hội thảo học hỏi kiến thức thiết kế game.
Cơ hội như thế này có thể sẽ không có lần thứ hai, có thể không xem trọng nó hay sao?
Về phần Bùi Khiêm, hắn vừa uống trà vừa suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu với thiết kế lần này.
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như hắn chỉ biết một phương pháp thiết kế, đó là thiết kế để lỗ tiền, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiếm được tiền…
Không thể không nói, điều này khiến hắn cảm thấy đau xót trong lòng.
Trên thực tế, Bùi Khiêm có hơi không thể hiểu được, theo lý mà nói, trên thế giới làm game có rất nhiều cách để mất tiền, vậy tại sao hắn luôn tạo ra những game kiếm được tiền vậy?
Là vì bản thân quá may mắn nên mọi cách kiếm tiền đều có sẵn cho ta?
Ngoại trừ điều này ra, dường như không còn khả năng nào khác.
Cũng thực sự không thể là một thiên tài thiết kế game, phải không?
Vậy... có đúng là nếu cố gắng vài lần, có thể sẽ gặp phải lúc thua lỗ?
Suy cho cùng, việc chỉ dựa vào khả năng phát triển của chính Đằng Đạt là có hạn, nhiều nhất một năm chỉ có thể sản xuất bốn năm game, rất nhiều ý tưởng lỗ tiền của nó đều không thể kiểm chứng.
Nhưng nếu các công ty khác giúp đỡ, họ có thể cùng lúc phát triển thêm nhiều game nữa, nói không chừng một trong số đó sẽ thành công thì sao?
Cho nên lần này ý tưởng của Bùi Khiêm vẫn là thiết kế theo hướng lỗ vốn.
Nếu họ kiếm được tiền, điều đó có nghĩa là tập đoàn Long Vũ và phòng làm việc Thiên Hỏa rất may mắn, chỉ thực hiện hợp đồng một cách bình thường mà thôi nên không sao cả.
Mặc dù nói là Đằng Đạt sẽ được cho một số tiền nhưng Đằng Đạt đã có rất nhiều game sinh lời nên việc có thêm một game hay bớt một game cũng không có gì quan trọng.
Nếu mất tiền thì sao? Điều đó có ý nghĩa rất lớn!
Bùi Khiêm phải nghiên cứu kỹ mô hình mất tiền này, cố gắng áp dụng nó cho mình.
Nếu tổn thất nặng nề thì càng tốt, lần sau Bùi Khiêm có thể tận dụng cơ hội bồi thường để tiếp tục hợp tác với phòng làm việc Thiên Hỏa và tập đoàn Long Vũ, khi đó Đằng Đạt sẽ tiếp quản phần lớn công việc R&D và độc quyền cơ hội tuyệt vời này để mất tiền.
Tóm lại, lần này có thể coi là một lần thử thêm, dù kết quả thế nào cũng có thể chấp nhận được.
Một lúc sau, Tôn Hi quay lại: “Giám đốc Chu, Tổng giám đốc Bùi, phòng họp đã sắp xếp xong rồi.”
Chu Mộ Nham nhìn Bùi Khiêm: “Vậy, Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đi thôi?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, đi thôi!”
Mọi người đi vào phòng hội nghị lớn cùng tầng, các nhà thiết kế đến nghe đã đến từ trước, khi nhìn thấy Chu Mộ Nham và Bùi Khiêm đến đều đứng dậy chào hỏi.
Chu Mộ Nham ngồi ở ghế giữa, ra hiệu cho Bùi Khiêm ngồi xuống.
Bùi Khiêm nói vài câu khách sáo, nhưng thấy Chu Mộ Nham vẫn cố chấp, cũng không từ chối.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Chu Mộ Nham ho hai tiếng, ra hiệu mọi người im lặng.
“Lần này Tổng giám đốc Bùi đường xa đến đây, thực sự đã khiến phòng làm việc của chúng ta vinh hạnh mà.”
“Về dự án mới này, ta đã giới thiệu với các ngươi trước đây, là một dự án của ba nhà đồng phát triển, tập đoàn Đằng Đạt, phòng làm việc Thiên Hỏa và tập đoàn Long Vũ, cơ hội vô cùng quý báu, mọi người ở đây nên biết loại dự án quy mô lớn này có ý nghĩa lớn như thế nào đối với các nhà thiết kế.”
Ngành thiết kế cũng chú ý đến việc “lấy tiếng”.
Một nhà thiết kế đã tham gia các dự án thành công và một nhà thiết kế chưa tham gia các dự án thành công sẽ có hai mức giá hoàn toàn khác nhau khi ứng tuyển bên ngoài.
Chưa kể những nhà thiết kế nắm giữ vị trí chủ chốt trong những dự án thành công.
Suy cho cùng, trong lĩnh vực sáng tạo như thế này không có thước đo rõ ràng về năng lực, chỉ cần năng lực cơ bản tương đương nhau thì kinh nghiệm thành công là điểm nhấn lớn nhất.
Thân phận và địa vị của Tổng giám đốc Bùi trong ngành game là gì đều không cần phải nói, mọi người ngồi ở đây đều đã vô cùng quen thuộc.
Đối với những nhà thiết kế này, nếu có thể tham gia vào dự án này chắc chắn sẽ là khoảnh khắc nổi bật hiếm hoi trong toàn bộ sự nghiệp của họ.
Nếu dự án này thành công như mong đợi, chưa kể đến tiền thưởng và cổ phiếu, chỉ riêng bản lý lịch này cũng đủ để nâng kế hoạch nghề nghiệp của họ lên một tầm cao mới.
Nhưng không chắc có bao nhiêu người có thể tham gia dự án này và giúp đỡ Mẫn Tĩnh Siêu.
Có lẽ cuối cùng vẫn phải để Chu Mộ Nham và Mẫn Tĩnh Siêu sàng lọc và xem xét.