“Nhưng vũ khí sử thi của ‘Pháo Đài Trên Biển’ chỉ có mình dùng, game khác dùng thì đa số đều thất bại.”
“Nên cảm quan thế này vẫn sẽ khiến người chơi hơi phản cảm.”
“Với lại mô hình thu phí của ‘Pháo Đài Trên Biển’ có liên quan đến cách chơi của nó, cảm giác tay của nó quan tâm đến người chơi mới nên xét về tổng thể là một game bắn súng không ‘chuyên nghiệp’ lắm, hơi không công bằng cũng không sao, người chơi cũng khá rộng rãi.”
“Nhưng nếu là một game định vị tương đối ‘chuyên nghiệp’, không công bằng thế này cũng có thể khiến người chơi phản cảm.”
“Hai kiểu phản cảm này cộng lại, ấn tượng đầu của người chơi về ‘Vết Đạn’ sẽ không tốt chút nào.”
Tôn Hi gật đầu: “Thì ra là vậy, hiểu rồi.”
“Nhưng ta vẫn có một câu hỏi, là giá bán skin.”
“Như tổng giám đốc Bùi nói, có thể thu phí skin, thế vì sao không định giá cao một chút? ‘Vết Đạn 2’ và GOG lại không có quan hệ cạnh tranh, giá bán skin của hai game khác nhau, cũng không có gì lạ.”
“‘Vết Đạn 2’ là game FPS, người chơi khá ít, định giá skin thấp thì lợi nhuận cũng thấp, lỡ đâu lượng tiêu thụ không ổn thì chẳng phải rơi vào vòng luẩn quẩn sao?”
“Ta cảm thấy chi bằng từ đầu định giá cao luôn, nếu tình hình lợi nhuận lạc quan thì từ từ chiết khấu hạ giá, cũng có thể tạo hiệu quả kích thích tiêu phí với lại sẽ ổn định hơn.”
Bùi Khiêm: “…”
Hay lắm, quả nhiên người ngoài đều không dễ lừa.
Tuy đám người bên bộ phận Game Đằng Đạt có năng lực chuyên môn quá cứng, nhưng nói tóm lại bọn họ rất tin tưởng tổng giám đốc Bùi nên nhiều khi chẳng thắc mắc nghi ngờ hay hỏi gì quá nhiều mà sẽ tự nghĩ.
Rõ ràng người của phòng làm việc Thiên Hỏa hỏi gắt hơn nhiều.
Nhưng chút vấn đề nhỏ này đâu đủ trình làm khó Bùi Khiêm.
Đến cả tay lão làng trong ngành game như Hà An cũng có thể dao động, thu phục mấy tay non này cũng dễ thôi nhỉ?
Bùi Khiêm suy xét một chút rồi nói: “Ta nghĩ, đây là vấn đề trứng có trước hay gà có trước.”
“Người chơi nói: Ngươi bán skin rẻ chút ta mua nhiều.”
“Doanh nghiệp: Ngươi cứ mua nhiều đi rồi ta giảm giá skin.”
“Chẳng ai chịu nhường bước trước, thế sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn.”
“Ví dụ như ngươi nói, cứ bán giá cao trước, sau đó từ từ giảm giá, thế ta hỏi ngươi: Đến lúc đó skin giá cao quá cũng bán được không tồi, ngươi sẽ nỡ chiết khấu nhiều sao? Nếu chiết khấu vẫn sẽ chiết khấu 50%, 70% hay thấp hơn? E rằng cùng lắm chỉ 20-30% thôi.”
“Nếu skin bán không tốt, thế thì chiết khấu nữa cũng rõ cao, khiến người chơi cười lên nỗi đau của người khác, càng không muốn mua?”
“Nên, cách nghĩ của ngươi rất lạc quan, rất hoàn hảo, nhưng tính thao tác thực tế không manh.”
“Có vài chuyện nếu từ đầu không đi làm, thế độ khó làm đến nửa chừng là chuyện không thể tưởng tượng được.”
“Về phần vấn đề của quần thể game…”
“Đây cũng là vấn đề gà có trước hay trứng có trước.”
“Nếu game nào đó không đủ sức hấp dẫn với người chơi, thế thì đương nhiên người chơi ít; Mà người chơi ít, doanh thu game thấp, không có tiền tiếp tục cập nhật, sức hấp dẫn của game đối với người chơi lại giảm sút.”
“Dần dà sẽ thành vòng luẩn quẩn.”
“Nên không thành công cũng thành nhân, đã muốn làm thì phải làm tốt nhất, bắt đầu đè giá xuống, để người chơi tiên tiền cảm thấy ngại, để bọn họ cảm thấy skin rẻ như vậy không mua thật sự không phải người, mới có thể hình thành vòng tuần hoàn tốt!”
Biểu cảm của Bùi Khiêm khá nghiêm túc, khí thế thuyết phục mọi người.
Tôn Hi gật đầu, hắn cũng không nói gì.
Ý của tổng giám đốc Bùi là tuy bây giờ người chơi không nhiều nhưng chỉ cần ‘Vết Đạn 2’ làm đủ xuất sắc, đủ có tâm thì người chơi sẽ nhiều lên thôi.
Chuyện này là chuyện tương lai, chẳng ai đoán chuẩn được nên không có cách nào phủ định được.
Nếu không thì chẳng phải đang tự dìm mình sao?
Game vẫn chưa mở bán, suy xét đến chuyện không có người chơi làm chi, thế thì nản quá.
Nên, trên phương hướng thì chủ đề cũng dừng lại.
Chu Mộ Nham ho khụ khụ: “Ừm, thế mô hình thu phí quyết định vậy nhỉ.”
“Nhưng ta nghĩ chắc bên tập đoàn Long Vũ sẽ hơi thắc mắc đối với mô hình thu phí này…”
Định giá skin càng rẻ thì tập đoàn Long Vũ kiếm càng ít tiền.
Phòng làm việc Thiên Hỏa là công ty nghiên cứu phát triển tập đoàn Long Vũ là công ty vận hành rõ ràng khía cạnh này công ty vận hành càng cố để ý hơn>
0
Bùi Khiêm cười ha ha: “Vì sao lại để ý đến suy nghĩ của bọn họ? Chuyện định giá game không thể để công ty vận hành làm, giống như đem một con cá khô đi hỏi mèo có ăn không, chỉ có một đáp án.”
Mục tiêu của công ty vận hành, nói dễ nghe là “để game vận hành tốt hơn”, nói khó nghe là “kiếm nhiều tiền hơn”.
Hai cách nói này có vẻ giống nhau, làm thật thì chênh lệch rất lớn, khoảng cách của cái sau càng gần lại càng xa cái trước.
Chu Mộ Nham gật đầu, im lặng giơ ngón cái like cho tổng giám đốc Bùi.
Quả nhiên người chế tác game đỉnh như tổng giám đốc Bùi đã có thể đưa ra ý kiến hoàn toàn không quan tâm đến doanh nghiệp.
Thậm chí công lực của bản thân tổng giám đốc Bùi cũng độc nhất thiên hạ trong khía cạnh vận hành, ắt phải suy xét đến tập đoàn Long Vũ nghĩ thế nào nhỉ? GOG có thể đánh IOI tơi tả đã đủ chứng minh vấn đề rồi.
“Được rồi, thế thì vấn đề mô hình thu phí cũng được giải quyết rồi, kế tiếp là vấn đề phong cách vẽ.”
“Tổng giám đốc Bùi cảm thấy phong cách vẽ thế nào sẽ hợp?”
Bùi Khiêm mỉm cười: “Trước tiên nghe ý kiến của mọi người đã.”
Chu Mộ Nham lại nhìn sang Tôn Hi.
Tôn Hi trầm ngâm chốc lát, nói: “Thành công của ‘Pháo Đài Trên Biển’ ở chỗ, vũ khí sử thi như Hỏa Kỳ Lân và Barrett đều có ngoại hình khá ảo và khoa trương. Nhưng đa số người chơi đều nói muốn chân thật, có thể thêm hiệu ứng đặc biệt sẽ rất thơm.”
“Ta cảm thấy chúng ta cũng cố gắng theo hướng này, làm khoa trương chút, ảo chút.”
Tất cả nhà thiết kế gồm cả Chu Mộ Nham đều gật đầu.
Đây là bọn họ đã phân tích từ trải nghiệm thất bại của ‘Vết Đạn’ tổng kết được, có thể nói là tổng kiến thức nội bộ của phòng làm việc Thiên Hỏa.