Mà lúc này có một giọng nói vang lên: “Vậy à? Ta lại cảm thấy vũ khí nên khiêm tốn, đơn giản, thực tế một chút có gì không tốt.”
Mọi người nhao nhao quay đầu, phát hiện người nói là tổng giám đốc Bùi.
Trong phòng họp lặng như tờ.
Cảm giác… có phải nhân vật hai bên đổi cho nhau rồi?
Chẳng phải bên Đằng Đạt điên cuồng nói về kinh nghiệm thành công của ‘Pháo Đài Trên Biển’, sao đó phòng làm việc Thiên Hỏa tỏ ý nên tiếp tục con đường này sao?
0
Sao lại đảo ngược rồi?
Bây giờ biến thành phòng làm việc Thiên Hỏa muốn dùng kinh nghiệm thành công của ‘Pháo Đài Trên Biển’, kết quả tổng giám đốc Bùi lại phủ định>
Khác thường!
Tôn Hi hỏi dò: “Tổng giám đốc Bùi nói chúng ta định bán skin kiếm tiền, sau đó skin súng vẫn phải làm khiêm tốn, đơn giản, thực tế là sao...”
Bùi Khiêm gật đầu: “Sao? Ta cảm thấy, khiêm tốn, đơn giản, thực tế, làm đẹp, làm độc đáo cũng không xung đột gì.”
Mọi người đều trầm mặc.
Hay lắm, nói tới nói lui đều để ngươi nói là được!
Câu này của tổng giám đốc Bùi thật sự khiến mọi người nghĩ đến bên A bất lương, mở mồm là “đen lòe loẹt hỗn tạp” và “trắng sáng chói” cứ có mâu thuẫn nhau, cuối cùng làm thế nào cũng có thể vạch lông tìm vết bên B.
Chu Mộ Nham cảm thán: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi thật sự có ngài Nguyễn có thể làm tất…”
“Có thể mượn đấng họ Nguyễn hai hôm không? Ta cảm thấy yêu cầu này chỉ có hắn đảm nhiệm được thôi.”
Để Nguyễn Quang Kiến vẽ?
Thế sao mà được!
Bùi Khiêm lắc đầu ngày: “Nguyễn Quang Kiến có thể thoát thân được, bên Đằng Đạt cũng có nhiều dự án giao cho hắn lắm.”
“Với lại, chẳng phải phòng làm việc Thiên Hỏa có họa sĩ bản mẫu và nhà tạo hình sao? Cũng không cần bỏ gần lấy xa, ta cảm thấy họa sĩ của các ngươi cũng đỉnh lắm.”
Chu Mộ Nham hơi bất đắc dĩ: “Nhưng bọn họ chỉ giỏi làm việc theo lệnh thôi!”
Về cơ bản mấy họa sĩ của phòng làm việc Thiên Hỏa đều làm việc theo yêu cầu của nhà thiết kế một cách nghiêm túc, đã quen với mô hình làm việc này rồi.
Sẽ nói thẳng một một khái niệm rộng sau đó để các họa sĩ phát huy tự do?
0
Quá khó với bọn họ.
Từ khi Nguyễn Quang Kiến tự thiết kế đã hợp tác với Đằng Đạt một thời gian dài nên công lực mặt phong cách tranh này họa sĩ thường không so nổi>
Bùi Khiêm khẽ cười: “Chuyện gì cũng có lần đầu mà.”
“Ta cảm thấy, bản thân mấy họa sĩ của phòng làm việc Thiên Hỏa đều khá xuất sắc, đã hợp tác lâu vậy rồi, cũng đáng tin. Để bọn họ thử xem, nói không chừng có thể có hiệu quả tuyệt vời.”
Chu Mộ Nham và mấy nhà thiết kế nhìn nhau, ai nấy đều có biểu cảm hệt nhau.
Tổng giám đốc Bùi, ngươi tưởng ai cũng là ông lớn họ Nguyễn kia à?
0
Trình độ của các họa sĩ trong công ty chúng ta, chúng ta thật sự không tin lắm!
Yêu cầu rất rõ ràng, kết quả vẫn dễ tranh cãi, thế nếu để bọn họ tự do thiết kế thì chẳng phải càng tranh cãi dữ hơn sao?
Nhưng câu này không thể nói thẳng, nếu không truyền ra ngoài thì giám đốc mỹ thuật sẽ nổi đóa.
Đến lúc đó tập thể tổ mỹ thuật sẽ đưa ra kháng nghị cho bọn họ, thật sự cũng ăn không tiêu.
Nên mọi người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn người, chẳng ai nói gì.
Vừa khéo, Bùi Khiêm cầu còn chẳng được.
Các ngươi không còn vấn đề gì nữa thì ta sẽ chuồn lẹ!
Hắn nhìn Tĩnh Mẫn Siêu: “Thế nào, có cách nghĩ đại khái chưa?”
Bùi Khiêm cũng không muốn nói nhiều vì nói nhiều hóa hỏng.
Lỡ đâu sau cứ nói nói, nói mãi rồi xuất hiện chỗ nào mâu thuẫn thì biết làm sao?
Nên chỉ cần Tĩnh Mẫn Siêu được thì hắn sẽ chuồn ngày.
Tĩnh Mẫn Siêu nhìn nội dung trên sổ tay, nghĩ lại “cách phân tích ý đồ của tổng giám đốc Bùi” và kinh nghiệm thiết kế trước đó của Hồ Hiển Bâ, nói: “Ừm… có vài manh mối rồi.”
Nghe câu này xong, Bùi Khiêm đứng lên ngay: “Được rồi, thế cứ vậy đã!”
“Mọi người tan họp trước đi, hai hôm nữa, Tĩnh Mẫn Siêu đưa ra phương án tổng quát của game rồi phân nhiệm vụ cho các ngươi.”
“Giám đốc Chu, giám đốc kế hoạch của dự án ‘Vết Đạn 2’ ngươi cứ từ từ quyết định, không đưa ra được ý kiến thì có thể thảo luận với Tĩnh Mẫn Siêu.”
Chu Mộ Nham sững sờ, mấy câu nói này khiến hắn cảm thấy hoang mang,
Gì mà tan họp rồi?
Vốn dĩ chưa quyết định gì hết!
0
Thảo luận đến giờ chỉ biết cảm giác tay của game này tương tự ‘Vết Đạn’, mô hình thu phí bán skin, phong cách vẽ cũng là “đơn giản, thực tế và độc đáo”…
0
Đến cả tạo hình game là gì cũng chưa xác định.
Về phần giao giám đốc kế hoạch cho Tĩnh Mẫn Siêu, hoàn toàn không có dấu hiệu gì.
Vốn dĩ Chu Mộ Nham muốn để mấy nhà thiết kế này nghe thử, sẽ đưa ra ý kiến, xem thử ai có tự tin, hợp hơn thì để người đó làm dự án này.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, mấy nhà thiết kế này cũng giống hắn, im re.
Vốn không tìm được cơ hội lên tiếng, đã họp xong rồi.
Chắc chắn mấy người này cũng hoang mang tột độ, hoàn toàn chẳng biết dự án này làm thế nào, hỏi cũng hỏi thẳng rồi.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Tĩnh Mẫn Siêu.
Ý rõ mồn một: Chúng ta nghe chẳng hiểu gì thì thôi, nếu ngươi cũng không hiểu, thì tranh thủ giữ tổng giám đốc Bùi lại.
Dù sao thì ngươi là nhà thiết kế chính, đến lúc ngươi đứng ra nghiên cứu phát triển game này rồi.
Tĩnh Mẫn Siêu gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta cũng cảm thấy được.”
“…” Mọi người đều trầm mặc.
Cấp bậc trên dưới thế này tuyệt quá nhỉ.
Một người thật sự dám đưa nhiệm vụ, một người dám nhận nhiệm vụ thật!
Có phải qua loa quá không!
Thứ ba, ngày 23 tháng 10.
Cổng phòng làm việc Thiên Hỏa, mọi người và tổng giám đốc Bùi tạm biệt nhau.
Đương nhiên, kiểu cảm xúc lưu luyến chia xa thế này sẽ không phải vì nguyên nhân của tình bạn, nếu chủ yếu là vì game.
Vốn dĩ game này đều vẫn chưa hớt tám từ thì sao, sao tổng giám đốc Bùi có thể đi được!
Nhưng hình như tổng giám đốc Bùi hoàn toàn không để ý chuyện này, hình như game đã làm xong rồi.
Sau khi cuộc họp hôm qua kết thúc, tổng giám đốc Bùi về khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi tối dẫn Mẫn Tĩnh Siêu và Chu Mộ Nham đi ăn cơm cùng, sáng này thu dọn một chút, vội vàng bay về Kinh Châu.