Nhưng mà tốt nhất yêu cầu này nên để Mẫn Tĩnh Siêu đi đề xuất, nếu là những người khác thì không ổn lắm, dù sao thì hình tượng và thân phận của hắn cũng hơn hẳn mà.
Mẫn Tĩnh Siêu cười ha hả: “Không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ đi nói với tổng giám đốc Chu, nhất định sẽ đáp ứng tâm nguyện của các ngươi.”
Rõ ràng là hắn cầu còn không được chuyện này.
Mặc dù đã chạy đến Dương Thành, thế nhưng Mẫn Tĩnh Siêu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái bóng đang bao phủ trên đầu của Chịu Khổ Travel.
Lỡ đâu một ngày nào đó tổng giám đốc Bùi nảy ra ý định sắp xếp hắn vào danh sách đợt mới nhất thì sao?
Nếu như Tôn Hi và mấy người của phòng làm việc Thiên Hỏa ghen tị và muốn đi như vậy, chi bằng phản ánh lại với tổng giám đốc Chu, để bọn họ đi một chuyến.
Đám người bọn họ chiếm mất mấy slot, chẳng phải bản thân Mẫn Tĩnh Siêu sẽ càng an toàn hơn sao?
Kế hoạch thành công!
Tôn Hi hoàn toàn không ngờ được rằng chỉ một cuộc trò chuyện bình thường lại mang lại kết quả ngoài mong đợi, bèn vui vẻ nói: “Thế thì phải cảm ơn nhiều rồi!”
Hắn lướt xem bình luận dưới video với vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Đoạn video này đã được đăng tải hơn một ngày, bên dưới cũng có không ít bình luận.
Hơn nữa hầu hết bình luận đều có một niềm hứng thú nhất định với Chịu Khổ Travel, thái độ tương tự với Tôn Hi.
“Đằng Đạt cuối cùng cũng tiến quân vào ngành du lịch rồi sao? Đoạn video tuyên truyền này mang lại cho người ta cảm giác khá tốt, không có cảnh khoa trương, đâu đâu cũng là hình ảnh chân thực.”
“Đúng vậy, trên cơ bản nó hoàn toàn khác biệt với video tuyên truyền mà các công ty du lịch khác quay, không hề diêm dúa lòe loẹt chút nào!”
“Ta cảm thấy hơi bị cám dỗ rồi làm sao đây, dạo này làm việc mệt mỏi quá, đúng là muốn ra ngoài du lịch một chuyến, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên…”
“Tại sao lại đặt tên là Chịu Khổ Travel? Bọn họ cố ý chọn cái tên này để tạo ra sự độc đáo cho mình à? Trong video này cũng đâu nhìn ra được chịu khổ ở chỗ nào?”
“Nghe nói trước mắt dự án này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, tương lai sẽ mở rộng ra bên ngoài, ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên tới đăng ký!”
Mẫn Tĩnh Siêu cũng nhìn thấy những bình luận này, khác hẳn với phản ứng của Tôn Hi, hắn lại bất lực lắc đầu.
Hầy, quả nhiên là do mọi người còn quá trẻ, hoàn toàn chưa hiểu được sự hiểm ác của lòng người.
Tôn Hi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ coi đây là một cảnh diễn xuất để flex của Mẫn Tĩnh Siêu.
Đến buổi trưa, Chu Mộ Nham tới gọi Mẫn Tĩnh Siêu và Tôn Hi cùng nhau đi ăn cơm.
Trong phòng làm việc Thiên Hỏa có căng tin, hương vị đồ ăn cũng khá vừa miệng, Chu Mộ Nham sợ Mẫn Tĩnh Siêu mới tới nên không thích ứng được, cũng ngại không dám nói mình ăn không quen, cho nên thường xuyên gọi hắn đi ăn cùng.
Đợi sau một khoảng thời gian nữa khi dự án phát triển theo đúng hướng, Mẫn Tĩnh Siêu quen thuộc với những người trong nhóm dự án, Chu Mộ Nham mới có thể yên tâm.
Chu Mộ Nham dẫn hai người vào phòng riêng trong căng tin của công ty, gọi nhanh vài món, sau đó vừa ăn vừa trò chuyện.
Mẫn Tĩnh Siêu không quên chuyện đã nói với Tôn Hi trước đó, bèn đề xuất với Chu Mộ Nham: “Tổng giám đốc Chu, ta xin phép muốn được sắp xếp một chuyến du lịch có lương cho toàn thể thành viên trong nhóm dự án nếu như ‘Vết Đạn 2’ hot lên sau khi ra mắt.”
“Đúng lúc gần đây Chịu Khổ Travel của Đằng Đạt đã bắt đầu chính thức đi vào hoạt động, khoảng một hai tháng nữa sẽ mở rộng ra bên ngoài.”
“Ngươi xem thử đi, tổng giám đốc Chu, mục đích chính của những chuyến du lịch chịu khổ chính là rèn luyện thể chất của nhân viên, tôi luyện tinh thần khắc phục khó khăn trong công việc của bọn họ. Đây là video tuyên truyền.”
Mẫn Tĩnh Siêu bấm vào video tuyên truyền của Chịu Khổ Travel trên điện thoại rồi đưa qua.
Chu Mộ Nham nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Hả? Du lịch có lương?
Dự án này vừa mới thành lập, game còn chưa đâu vào đâu mà đã nghĩ đến việc đi du lịch rồi á?
Ban đầu nhóm dự án này đã tập hợp một nhóm người không muốn tăng ca, hiệu suất làm việc và thái độ làm việc như nào còn khá đáng nghi ngờ, làm sao hắn có thể báo trước với bọn họ rằng sau khi hoàn thành dự án thì sẽ có một chuyến du lịch có lương đây?
Hắn xem nhanh đoạn video tuyên truyền, sau đó miễn cưỡng lấy điện thoại của mình ra rồi bấm theo dõi.
Nếu như trực tiếp đưa điện thoại lại thì có vẻ quá vô tâm, ít nhất hắn cũng phải theo dõi để Mẫn Tĩnh Siêu cảm thấy bản thân hắn thực sự để ý tới vấn đề này.
“Được, ta sẽ ghi lại chuyện này trước.”
“Thế nhưng, anh Mẫn, chuyện này không thể vội vàng được, dù sao thì game hiện tại vẫn chưa bắt đầu phát triển, còn đang trong giai đoạn phấn đấu cực khổ, việc nói về chuyện du lịch có lương có vẻ còn hơi sớm.”
“Ngươi yên tâm, chỉ cần dự án thành công, chút chuyện nhỏ này có là gì.”
Bề ngoài là tạm thời gác lại, nhưng thực chất lại là một lời từ chối lịch sự.
Tôn Hi ở bên cạnh nghe xong thì lập tức biết tổng giám đốc Chu nhất định sẽ phản ứng như vậy.
Chuyện này là do Mẫn Tĩnh Siêu đề xuất, tổng giám đốc Chu cũng trả lời khách sáo hơn một chút, nếu như là bọn họ đề xuất thì nói không chừng đã bị ăn mắng rồi.
Nhưng bị từ chối là chuyện bình thường, Tôn Hi cũng không hy vọng quá nhiều.
Thấy Chu Mộ Nham không đồng ý, Mẫn Tĩnh Siêu cũng không nói thêm gì nữa mà đổi một chủ đề khác, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.
…
Buổi chiều, Mẫn Tĩnh Siêu và Tôn Hi quay lại chỗ làm, tiếp tục công việc sau giờ nghỉ trưa.
Nhà thiết kế là những người bận rộn nhất khi dự án game mới được thành lập, cho nên cả hai người bọn họ đều đang bù đầu viết phương án kế hoạch, trong một khoảng thời gian dài âm thanh duy nhất còn lại chỉ là tiếng gõ bàn phím.
Một lúc lâu sau, Tôn Hi mới duỗi người, sau đó tới phòng nước lấy một tách cà phê rồi vừa uống vừa lướt điện thoại.