Tuy rằng màn hình hiển thị nhỏ bên trong thang máy của Thần Hoa Hào Cảnh đã bị tắt tiếng, thế nhưng những quảng cáo này đã đạt đến cảnh giới gọi là: lúc này tắt tiếng còn hơn cả bật tiếng.
Ngươi chỉ cần nghe quảng cáo tẩy não một lần, những lần sau dù không nghe thấy âm thanh mà chỉ nhìn thấy hình ảnh, những âm thanh đó vẫn sẽ tự động vang vọng trong lỗ tai ngươi.
Đúng là một sự ô nhiễm tinh thần.
Nhưng bây giờ, sự ô nhiễm tinh thần này đã bị quét sạch.
Bởi vì tất cả các không gian quảng cáo bên trong tòa nhà Thần Hoa Hào Cảnh đều đã được thay thế bằng bộ phim tài liệu của Chịu Khổ Travel!
Không chỉ riêng Thần Hoa Hào Cảnh, lần này Mạnh Sướng còn chi rất nhiều tiền cho việc quảng cáo để đưa bộ phim tài liệu này lên trên xe buýt, tàu điện ngầm và các tòa nhà văn phòng khác.
Đây cũng là phần trong chiến lược quảng bá của Mạnh Sướng, suy cho cùng, muốn đạt được kết quả cao hơn thì phải tiêu nhiều tiền hơn, đồng thời nhất định phải chú ý đến kỹ năng khi tiêu tiền.
Bùi Khiêm rất hài lòng với điều này, hắn ngày càng cảm thấy Mạnh Sướng đã đi đúng hướng.
Đây chỉ đơn giản là một ví dụ trong sách giáo khoa về việc “tiêu tiền mà không mang lại hiệu quả”!
Đầu tiên, hiệu quả hiển thị trên màn hình nhỏ vốn chẳng hề tốt, thậm chí trên xe buýt hay trên tàu điện ngầm âm thanh còn không thể nghe rõ, cho nên hầu hết các nhà sản xuất sẽ lựa chọn những từ ngữ quảng cáo tương đối tẩy não và đơn điệu nhằm tăng cường hiệu quả của quảng cáo để ứng phó với hoàn cảnh môi trường phức tạp này.
Nhưng rõ ràng đoạn video tuyên truyền của Chịu Khổ Travel hoàn toàn khác với những quảng cáo này, người xem phải nghe âm thanh và đọc phụ đề để biết chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên màn hình hiển thị nhỏ thường khiến âm thanh trở nên nhỏ hơn cũng như phụ đề cũng rất khó đọc.
Thứ hai, chuyên mục quảng cáo này chủ yếu hướng đến đối tượng nhân viên văn phòng, mà nhân viên văn phòng lại thường thực dụng hơn.
Hãy xem thử các loại hình quảng cáo khác như tuyển dụng, xe cũ, cho thuê nhà, chuyển nhà, chụp ảnh cưới… đều là những nhu cầu cấp thiết nhất trong cuộc sống.
Ngay cả quảng cáo của các công ty du lịch, trên cơ bản cũng đều nêu bật tâm lý tiểu tư sản, ám chỉ rằng: ngươi đã làm việc rất chăm chỉ, nên đi du lịch để ngắm cảnh đẹp và nghỉ ngơi.
Thế nhưng đoạn phim tài liệu của Chịu Khổ Travel lại khiến dân văn phòng cảm thấy là thà đi làm còn hơn!
Nói tóm lại, trong mắt Bùi Khiêm, đoạn phim tài liệu của Chịu Khổ Travel chiếu trên màn hình hiển thị nhỏ này thực sự rất “đỉnh”!
Mấu chốt là phương pháp này thực sự tiêu tốn được không ít tiền.
Dù sao thì bọn họ phải tranh giành không gian quảng cáo này với những công ty khác như tuyển dụng, xe cũ, cho thuê phòng, chuyển nhà… những công ty này nào có thiếu tiền?
Tuy rằng quảng cáo kiểu này không quá tốn kém, thế nhưng sau khi cướp được lại có thể thanh lọc môi trường, giúp mọi người thoát khỏi những màn tra tấn tẩy não, có thể nói là công đức vô lượng.
Điều quan trọng hơn cả chính là nó không chỉ có tác dụng khuyên khách hàng bên ngoài lùi bước, mà còn có thể mang lại hiệu quả giết gà dọa khỉ với nhân viên nội bộ bên trong tập đoàn Đằng Đạt!
Trong tương lai, Chịu Khổ Travel sẽ mở rộng ra bên ngoài, mọi người có thể đăng ký bằng cách trả tiền.
Lý do đã được đề cập tới từ trước đó, bởi vì việc biến Chịu Khổ Travel thành một mô hình kinh doanh sẽ đốt nhiều tiền hơn và lỗ nhiều tiền hơn chứ không chỉ đơn thuần là phúc lợi dành cho nhân viên.
Do đó, điều quan trọng là ngăn cản trước những khách hàng tiềm năng.
Đối với nhân viên của Đằng Đạt mà nói thì đây lại là một câu chuyện khác, dù sao thì người ngoài chỉ biết không bỏ tiền ra đăng ký là được, thế nhưng nhân viên Đằng Đạt muốn bỏ tiền để không đi lại không được.
Đối với bọn họ mà nói, chuyến du lịch chịu khổ giống như một phúc lợi của công ty, hơn nữa còn là “phúc lợi” không thể từ chối.
Đợi đến khi nhân viên nhìn thấy nhiều người phụ trách chịu đau khổ như vậy rồi nghĩ lại, chế độ đãi ngộ phúc lợi của nhân viên bình thường cũng không kém hơn người phụ trách là bao, cớ gì phải làm việc chăm chỉ, nỗ lực thể hiện mình để làm người phụ trách cơ chứ?
Đến lúc đó mọi người đều cùng nhau lười biếng, thậm chí ngay cả người phụ trách ban đầu cũng bắt đầu che giấu năng lực, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
Bởi vậy, Bùi Khiêm càng nghĩ càng thấy thích hợp, hắn khá hài lòng với sự sắp xếp lần này của Mạnh Sướng.
Khi quay trở lại văn phòng, Bùi Khiêm bấm vào phim tài liệu rồi chuẩn bị xem lại một lần nữa.
Một video khiến tâm trạng người ta vui vẻ như vậy phải quay một trăm tám mươi mùa, mỗi mùa hai mươi đến ba mươi tập!
Thực ra bộ phim tài liệu này không dài lắm, hơn nữa nội dụng thử thách cũng không quá kích thích.
Leo núi và sinh tồn nơi hoang dã đều là những hạng mục tương đối chuyên nghiệp, thậm chí còn có rất nhiều chương trình truyền hình dành riêng cho chủ đề này, mà so với những đại thần có chuyên môn, nhóm người đi du lịch chịu khổ này rõ ràng kém hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ được coi là newbie.
Thế nhưng nó có thể mang lại cho người ta một cảm giác rất thực tế.
Dù sao thì chuyên gia leo núi hay sinh tồn nơi hoang dã trông có vẻ đều không phải là người bình thường, khi thực hiện những hạng mục khó khăn và mang tính thử thách, bọn họ đương nhiên sẽ tạo cho người ta một cảm giác khá xa lạ.
Đối với những nhân viên văn phòng quanh năm thiếu vận động mà nói, những đại thần sinh tồn nơi hoang dã như Bear Grylls được coi là một chủng loài khác với bọn họ, khi xem những chương trình truyền hình như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy tò mò chứ hoàn toàn không hề đặt mình vào trong đó.
Thế nhưng du lịch chịu khổ lại không giống, đây đều là những người bình thường, không nói đâu xa, chỉ ăn bánh quy nén và thịt khô đối với một số người trong bọn họ mà nói đã là một thử thách rất khắc nghiệt.