Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2496 - Chương 2496. Đều Có Thể Bước Ra Khỏi Vùng An Toàn (2)

Chương 2496. Đều có thể bước ra khỏi vùng an toàn (2)
Chương 2496. Đều có thể bước ra khỏi vùng an toàn (2)

“Suy cho cùng, đó là bởi vì bọn họ đã quen với vùng an toàn trong lĩnh vực của mình, trong khi đó việc bước ra khỏi vùng an toàn đồng nghĩa với sự không chắc chắn và rủi ro, mà bọn họ lại không sẵn lòng chấp nhận những rủi ro này.”

“Nhưng ta cho rằng, các loại hình nghệ thuật khác nhau đều có mối liên hệ với nhau, không có gì xấu khi thử vượt qua ranh giới và bước ra khỏi vùng an toàn. Ngay cả khi không thành công, chúng ta cũng có thể lấy được cảm hứng từ nó, nói không chừng sẽ có ích cho công việc sau này.”

“Bởi vậy, chính bởi vì người khác không làm, cho nên chúng ta lại càng phải làm.”

Ngô Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối, biểu cảm lập tức trở nên đờ đẫn.

Tại sao rõ ràng những gì tổng giám đốc Bùi nói đều rất vô lý, thế nhưng hắn lại cảm thấy cũng rất hợp lý nhỉ?

Đúng là hầu hết các công ty sẽ lựa chọn cách an toàn nhất để kiếm tiền, điều này hoàn toàn chính xác.

Như rất nhiều người thắc mắc, tại sao nhiều siêu phẩm 3A có mức đầu tư khủng, rủi ro cao, nhà sản xuất game trong nước không muốn làm mà nhà sản xuất nước ngoài lại tung ra thường xuyên hàng năm?

Đó là bởi vì các nhà sản xuất nước ngoài có tâm hơn các nhà sản xuất trong nước?

Tất nhiên cách nói này khá phiến diện.

Bởi vì đối với nhà sản xuất nước ngoài, so với các tựa game nạp tiền mua đạo cụ, kiệt tác 3A mới là mô hình mà bọn họ quen thuộc nhất và dễ kiếm tiền nhất. Nếu ép mình làm một tựa game nạp tiền, trái lại có khả năng mất cả danh tiếng lẫn tiền bạc.

Mặt khác, đối với các nhà sản xuất trong nước, kiệt tác 3A là mô hình có rủi ro cao, trong khi các tựa game nạp tiền lại là mô hình có rủi ro thấp, bởi vì nhóm người chơi mục tiêu và thị trường của bọn họ đều nghiêng về game nạp tiền hơn.

Một số nhà sản xuất lớn của nước ngoài sau khi nếm trải lợi ích từ game nạp tiền cũng xuống tay rất mạnh, không thua kém gì các nhà sản xuất trong nước. Điều này chứng tỏ rất nhiều nhà sản xuất không phải là không muốn kiếm tiền, mà chỉ là thiếu dũng khí để làm điều đó mà thôi.

Rất nhiều nhà sản xuất không phải là không làm được, mà chỉ là né tránh rủi ro mà thôi.

Nếu như đã có thể kiếm được nhiều tiền từ việc làm game, hơn nữa còn đã có mô hình lợi nhuận tương đối quen thuộc, cần gì phải đầu tư một số tiền lớn vào phim hoạt hình? Dùng số tiền này sản xuất phần tiếp theo của game chẳng phải sẽ ngon hơn sao?

Ngay cả khi có nhà sản xuất dám đột phá giới hạn, đó chắc chắn sẽ là một khoản đầu tư hời hợt và vội vàng chứ không phải là một số tiền khổng lồ.

Thế nhưng rõ ràng tổng giám đốc Bùi lại không nhìn nhận vấn đề theo cách đó.

Tổng giám đốc Bùi là một người yêu thích mạo hiểm, luôn cố gắng tạo ra những sự đột phá nghệ thuật nằm ngoài vùng an toàn.

Dường như đó chính là lý do lần này hắn lại nhấn mạnh việc sử dụng game để làm hoạt hình, không phải là vì muốn bọn họ đi theo những kinh nghiệm sẵn có, mà là hy vọng bọn họ tìm ra nguồn cảm hứng mới nào đó trong hình thức vượt ra khỏi ranh giới này chăng?

Dù sao thì nếu như kịch bản này được giao cho một studio hoạt hình, kết quả làm ra chắc chắn sẽ tương đối truyền thống và bảo thủ, không tạo ra nhiều thay đổi nằm ngoài sức tưởng tượng.

Thế nhưng vấn đề là, Ngô Xuyên cảm thấy mình không có năng lực này…

Hắn thậm chí còn không phải là người phụ trách mà chỉ là một nhân viên bình thường của phòng làm việc Phi Hoàng, hắn cảm thấy mình phải gánh chịu quá nhiều áp lực mà tưởng chừng mình không thể gánh chịu được.

Thế nhưng điều đầu tiên cần phải biết khi làm việc ở Đằng Đạt chính là đáp ứng mọi yêu cầu của tổng giám đốc Bùi bằng mọi giá, đây là tinh thần cốt lõi của Đằng Đạt mà mỗi nhân viên đều phải hiểu.

Ngô Xuyên cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tổng giám đốc Bùi, ta sẽ cố gắng hết sức mình.”

Bùi Khiêm rất hài lòng: “Ừm, tốt lắm, đừng ngại tốn tiền, có cần gì thì cứ báo cho ta bất cứ lúc nào!”

Sau khi sắp xếp xong công việc của studio hoạt hình, Bùi Khiêm quay trở về trụ sở công ty.

Hắn vừa mới bước vào thang máy đã nhìn thấy quảng cáo mới mua được chiếu lên.

Bộ phim tài liệu của Chịu Khổ Travel đang được phát sóng trên màn hình.

Bên trong rất nhiều tòa nhà văn phòng có một số màn hình hiển thị nhỏ được làm không gian quảng cáo, những màn hình hiển thị này thường được lắp đặt ở sảnh thang máy, bên trong thang máy hoặc những nơi có mật độ người qua lại đông đúc để quảng bá sản phẩm tới những nhân viên văn phòng bình thường.

Ngoài ra trên xe buýt và tàu điện ngầm cũng có một số màn hình hiển thị nhỏ dùng để quảng cáo nhiều loại sản phẩm khác nhau.

Những quảng cáo được phát sóng trên đó hầu hết là kiểu quảng cáo tương đối tẩy não, chẳng hạn như tuyển dụng, bán xe cũ, chụp ảnh cưới, thuê nhà, chuyển nhà… ngoài ra còn có một số quảng cáo từ các công ty du lịch.

Tuy rằng những quảng cáo này có nhiều loại khác nhau, thế nhưng lại đều nhàm chán như nhau, thậm chí còn hơi low.

Tất nhiên, có lý do cho tình huống này.

Một mặt, đối tượng mà các màn hình hiển thị nhỏ này nhắm đến thường là những nhân viên văn phòng đi làm, mà nhóm khách hàng mục tiêu tốt nhất của các doanh nghiệp này cũng là nhân viên văn phòng;

Mặt khác, bởi vì màn hình hiển thị quá nhỏ nên đôi khi còn không thể nghe rõ âm thanh, cho nên dù có làm video cao cấp thì cũng không mang lại hiệu quả quá cao, các doanh nghiệp chỉ có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho khách hàng thông qua hình ảnh trực quan và những từ ngữ quảng cáo tẩy não lặp đi lặp lại.

Theo thời gian, các quảng cáo ở những nơi tương tự đều trở nên giống nhau, khô khan, tẩy não và thậm chí còn hơi low.

Bùi Khiêm chắc chắn phải đi thang máy khi đi làm hay tan làm về nhà, việc phải chịu đựng sự ô nhiễm tinh thần này là chuyện khó có thể tránh khỏi.

Hết chương 2496.
Bình Luận (0)
Comment