“Suy cho cùng thì công nghệ bây giờ phát triển quá nhanh, không nhất thiết phải bám vào những thứ truyền thống nữa.”
“Trong đó ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ chính là một cuộc thử nghiệm không tệ.”
Ngô Xuyên sửng sốt: “Thế này…”
Nghe qua thì có vẻ có chút khả thi, song nếu nghĩ kỹ lại thì dường như không khả thi lắm.
Nhưng nếu nói không khả thi thì hình như cũng không phải là hoàn toàn không khả thi.
Nó tương đương với việc các nhà sản xuất điện thoại di động đi sản xuất ô tô điện, tuy rằng đúng là chúng có mối tương quan, thế nhưng lại không quá chặt chẽ.
Ngô Xuyên do dự một chốc rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi, đoạn cắt cảnh CG thời gian thực của game rõ ràng có sự khác biệt với hoạt hình, ta e rằng nếu cứ miễn cưỡng áp dụng thì hiệu quả sẽ không tốt lắm.”
“Hiện tại tạo hình trong các tựa game của chúng ta đều có mức độ chi tiết rất cao, tuy nó không thể so sánh với độ chính xác của các bộ phim hoạt hình bom tấn trị giá hàng trăm triệu USD, thế nhưng lại đã quá đủ để so sánh với một bộ phim hoạt hình 3D thông thường.”
“Tuy nhiên nói một cách tương đối, các đoạn cắt cảnh CG trong game có nội dung rất rời rạc, thời gian rất ngắn cũng như rất hiếm khi chứa các đoạn hội thoại hay lời thoại dài. Những đoạn cắt cảnh này chủ yếu có tác dụng xâu chuỗi cốt truyện của tựa game, cho nên thực chất đó chỉ là một kiểu trạng thái tốt khoe xấu che.”
“Nếu như ngươi thực sự muốn sử dụng phương pháp này để làm hoạt hình, có vẻ như… chưa có tiền lệ nào như vậy.”
Ngô Xuyên không biết rõ liệu rằng phương pháp này có thực sự đem lại hiệu quả hay không.
Trên mặt lý thuyết thì có thể làm được, Đằng Đạt đã tích lũy được nhận tài trong lĩnh vực này, cho nên việc điều chuyển một số người từ bộ phận game sang để miễn cưỡng thành lập một studio hoạt hình không phải là vấn đề gì lớn.
Thế nhưng điều đáng lo ngại hơn cả chủ yếu là về các vấn đề chi tiết.
Chẳng hạn như tỷ lệ đầu vào – đầu ra của studio này là bao nhiêu, liệu rằng chi phí sản xuất có tỷ lệ thuận với doanh thu tiếp theo của nó hay không.
Đằng Đạt có thể đầu tư một số tiền lớn vào game là bởi vì game có được sự ủng hộ đủ lớn từ phía người chơi, có thể thu hồi vốn sau khi doanh thu bán hàng tăng.
Thế nhưng khi nói đến hoạt hình, không có quá nhiều người sẵn sàng trả tiền để xem nó.
Một ví dụ khác là cách xử lý một số nội dung chi tiết trong quá trình sản xuất.
“Học Viện Người Đại Diện” là một bộ phim hoạt hình có kịch bản tương đối nhẹ nhàng và hài hước, có liên quan trực tiếp tới các tướng trong GOG. Theo ý tưởng ban đầu của Ngô Xuyên, để các studio hoạt hình 3D trong nước làm là thích hợp nhất.
Thế nhưng nếu như thực hiện dưới phương thức cắt cảnh trong game, thế thì liệu rằng những nhân vật tương này có cần phải làm lại mô hình không? Liệu có phải tìm một diễn viên ghi hình chuyển động để diễn xuất không? Nếu như diễn không tốt thì phải làm sao?
Nếu tự mình làm, một mặt là kiểm soát chi phí không hề dễ dàng, mặt khác là khó khăn trong việc nắm bắt được kịch bản chuyển thể và một số nội dung chi tiết.
Ngô Xuyên giải thích ngắn gọn những vấn đề này.
Không phải là tổng giám đốc Bùi không hay biết gì về những vấn đề này, chủ yếu là bởi vì một người dù có hiểu biết đến đâu cũng luôn có những lĩnh vực mình không giỏi. Ngô Xuyên cảm thấy mình là cấp dưới, nên nhắc nhở hắn thêm vài lần, dù sao thì đây cũng là việc lớn, tự mình thành lập một studio hoạt hình là phương án tốn kém nhất.
Dù là bỏ tiền để thuê người khác làm hay bỏ tiền để thu mua một studio hoạt hình thì đều sẽ dễ dàng hơn việc tự mình thành lập một studio.
Bùi Khiêm mỉm cười.
Độ khó cao? Đúng là vừa khéo!
Ta thích kiểu độ khó cao này nhất đó!
Hắn trầm ngâm một lúc, hỏi: “Thế ta hỏi ngươi, nếu như tự mình thành lập studio, ngươi có thể đảm bảo sau bốn tháng sẽ ra ít nhất một tập phim không? Tập phim này có thể dài cũng có thể ngắn, cho dù có mười lăm phút thì cũng được coi là một tập.”
“Học Viện Người Đại Diện” khá giống một bộ phim hài nhẹ nhàng, một tập không nên quá dài, nếu không sẽ bị lan man, hơn nữa còn khiến khán giả cảm thấy mệt mỏi khi xem.
Mười lăm đến hai mươi phút là đủ, cập nhật ít mà nhiều lần có thể tạo ấn tượng tốt hơn cho khán giả.
Bùi Khiêm hỏi như vậy sở dĩ là để đảm bảo xem liệu chuyện này có ảnh hưởng tới chu kỳ kết toán hay không, nếu không ảnh hưởng thì tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề.
Ngô Xuyên ngẫm nghĩ: “Tổng giám đốc Bùi, có điều kiện hạn chế gì không? Ví dụ như về chất lượng và nội dung cốt truyện…”
“Nếu không có hạn chế gì thì tất nhiên không thành vấn đề. Trên thực tế, chỉ cần điều động một số người từ bộ phận game qua, cộng thêm một số công việc thuê ngoài là có thể tạo ra một tác phẩm hoàn chỉnh.”
“Điều duy nhất cần lo lắng là chi phí, kết quả cuối cùng và lợi nhuận.”
Bùi Khiêm tự có tính toán: “Chuyện đó không cần phải lo lắng!”
“Không cần phải tiết kiệm chi phí, chúng ta đang trong quá trình thử nghiệm một phương pháp mới, cho nên cứ mạnh dạn thử sai, nếu không đủ tiền thì cứ nói với ta.”
“Hiệu quả giai đoạn đầu không tốt cũng là chuyện đã nằm trong dự tính, chúng ta có thể chậm rãi điều chỉnh, người ta có câu đi một ngày đàng học một sàng khôn, mọi chuyện từ từ rồi sẽ tốt lên.”
“Còn về vấn đề lợi nhuận thì lại càng không phải lo lắng, miễn là chất lượng tốt thì luôn có thể tìm ra cách kiếm lợi nhuận.”
“Còn về sự khác biệt giữa đoạn cắt cảnh CG trong game và hoạt hình 3D mà ngươi đề cập tới, đây thực sự là một vấn đề.”
“Thế nhưng ta cho rằng suy cho cùng, đây chỉ là vấn đề về góc nhìn và suy nghĩ.”
“Tại sao rất nhiều công ty game trong nước làm rất tốt các đoạn cắt cảnh CG, song lại không làm hoạt hình? Tại sao rất nhiều công ty hoạt hình có năng lực, song lại không làm game?”