Bùi Khiêm lật bản báo cáo nghiên cứu trong tay một cách tùy ý.
Hắn có thể thấy được Ngô Xuyên làm việc rất chăm chỉ, các thông tin trên tài liệu khá chi tiết, trong đó còn bao gồm cả năm thành lập, tác phẩm tiêu biểu… của các phòng làm việc này.
Hơn nữa Ngô Xuyên nói không sai, thu mua không phải là lựa chọn duy nhất, bọn họ còn có thể lựa chọn thuê trọn gói, tức là không mua lại phòng làm việc mà chỉ hợp tác xoay quanh dự án hoạt hình.
Làm như vậy tuy rằng sẽ khiến quyền kiểm soát phòng làm việc sẽ giảm xuống rất nhiều, thế nhưng phòng làm việc hợp tác chắc chắn sẽ là phòng làm việc số một và hàng đầu trong ngành, chỉ cần có đủ tiền thì chất lược của tác phẩm sản xuất ra sẽ được đảm bảo hơn.
Bùi Khiêm không khỏi cau mày, hắn nhanh chóng xem qua các tác phẩm tiêu biểu của những phòng làm việc này.
Trông có vẻ rất đáng tin cậy!
Trong đó có không ít các tác phẩm tiêu biểu mà hắn đã từng nghe nói qua hoặc nhìn qua, từ đó biết được những phòng làm việc này đều là những lựa chọn tương đối đáng tin cậy trong giới hoạt hình trong nước.
Nếu thu mua thì chẳng phải sẽ càng tăng thêm danh tiếng cho Đằng Đạt hay sao?
Mặc dù Bùi Khiêm cảm thấy kịch bản của “Học Viện Người Đại Diện” khá bình thường, thế nhưng khi kết hợp với những studio hoạt hình này, chắc chắn nó sẽ có danh tiếng một cách khó hiểu, nói không chừng còn hot lên ấy chứ?
Rủi ro này vẫn tồn tại.
Bùi Khiêm trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Những studio hoạt hình này… hình như đều có vấn đề riêng.”
Ngô Xuyên khẽ gật đầu, quả nhiên yêu cầu của tổng giám đốc Bùi rất cao.
Rất nhiều phòng làm việc được đánh giá cao trong ngành hóa ra đều “có vấn đề riêng”, điều này đủ để cho thấy tầm nhìn độc đáo và sắc bén của tổng giám đốc Bùi.
Thế nhưng vấn đề là… cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngô Xuyên nói: “Tổng giám đốc Bùi, đây là kết quả khảo sát hiện tại, nếu như ngươi không hài lòng thì ta cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.”
“Hay là, ta đi tìm thêm mấy công ty nước ngoài, thế nhưng hợp tác với công ty nước ngoài chắc chắn sẽ rắc rối hơn.”
Bùi Khiêm xua tay: “Không cần.”
“Theo ý của ta là, chúng ta dứt khoát xây dựng một phòng làm việc làm phim hoạt hình ngay từ đầu đi.”
Ban đầu hắn còn định mua sẵn, tốt nhất là thu mua một phòng làm việc có thể lỗ một khoản tiền lớn.
Thế nhưng sau khi khảo sát, hắn phát hiện ra rằng việc này không hề dễ dàng, rủi ro vẫn khá cao.
Trong trường hợp này, tự mình làm thì sao?
Nhìn chung, hoạt hình vẫn là một lĩnh vực đòi hỏi sự tích lũy và nhân tài có chuyên môn, thay vì mua một studio hoạt hình sẵn có quy trình làm việc hoàn chỉnh, chẳng phải sẽ có nhiều khả năng thất bại hơn nếu tự thành lập một phòng làm việc riêng hay sao?
Ngô Xuyên do dự chốc lát, sau đó nói: “Thế nhưng tổng giám đốc Bùi, như ta đã nói lúc đầu, chúng ta không hề có bất kỳ tích lũy công nghệ nào trong lĩnh vực này, ta e rằng sẽ rất khó khăn nếu như muốn đưa phòng làm việc này đi đúng hướng.”
“Rất nhiều việc không thể giải quyết được chỉ bằng tiền.”
Bùi Khiêm cười ha hả, thế thì có gì không tốt?
Những vấn đề không thể giải quyết được bằng tiền thì mới đốt nhiều tiền nhất mà!
Bùi Khiêm mỉm cười: “Tích lũy công nghệ à… cũng không thể cưỡng cầu được.”
“Nếu như đã không có tích lũy công nghệ, chúng ta cũng có thể lựa chọn không học theo các studio hoạt hình truyền thống, hoàn toàn có thể sử dụng các phương pháp mới để làm mà.”
Ngô Xuyên cảm thấy hơi nghi ngờ: “Phương pháp mới?”
Hoạt hình được chia ra làm rất nhiều loại, đơn giản nhất là có thể chia thành hai loại là 2D và 3D. Hoạt hình 2D truyền thống chủ yếu là kiểu anime Nhật Bản, mà trong khi đó hầu hết các studio hoạt hình trong nước đều làm 3D.
Sự khác biệt cốt lõi giữa hai loại hoạt hình này là loại đầu tiên được vẽ bằng tay từng cái một, trong khi đó loại thứ hai lại liên quan đến việc chế tạo mô hình, liên kết chuyển động, sự thay đổi động tác trong mỗi cảnh được điều chỉnh bởi nhà làm phim hoạt hình, các hiệu ứng hậu kỳ đặc biệt…
Tuy rằng 2D đắt hơn 3D, thế nhưng cụ thể có đắt hay không thì cũng phải tùy thuộc vào từng loại.
Bởi vì 2D yêu cầu vẽ tay thuần túy, cho nên chi phí nhân công của họa sĩ thường rất cao, thế nhưng nếu như muốn làm 3D thật chi tiết thì cũng phải bỏ ra một số tiền lớn để render, giống như CG của game, mà nếu muốn làm tốt hơn nữa thì mức chi phí cũng sẽ không bị giới hạn.
3D rẻ chỉ bởi vì nó có thể ăn bớt cắt xén trong quá trình sản xuất ở một mức độ nhất định, dù có xấu thì cũng chỉ ở mức trung bình nên khó bị phát hiện ra.
Hoạt hình 2D dù sao cũng là vẽ tay từng bức một, chỉ cần hơi ăn bớt cắt xén hình ảnh một chút thôi là rất dễ bị fail, mà 3D lại hiếm khi xảy ra những vấn đề nghiêm trọng khiến khán giả không thể chấp nhận được.
Đây cũng chính là lý do vì sao các studio hoạt hình trong nước vẫn tập trung vào 3D, một mặt là bởi vì lĩnh vực hoạt hình 2D không có đủ nhân tài, mặt khác là bởi vì hoạt hình 3D tương đối dễ kiểm soát, rất nhiều hoạt hình 3D chi phí thấp vẫn có thể đảm bảo được chất lượng cơ bản nhất hoặc vẫn có thể hot lên nếu như kịch bản hay.
Đằng Đạt chắc chắc không thể làm được hoạt hình 2D, bởi vì trong khắp cả nước không có nhiều nhân tài đến vậy, bọn họ cũng đâu thể bỏ tiền ra nước ngoài tuyển người được đúng không?
Nói chung, làm hoạt hình 3D sẽ đơn giản hơn một chút, Ngô Xuyên còn định trực tiếp thu mua lại một studio hoạt hình 3D trong nước, thế nhưng tổng giám đốc Bùi lại không quá hài lòng với những phòng làm việc này.
Thế rốt cuộc phương pháp mới là gì đây?
Bùi Khiêm im lặng một lát, sau đó nói: “Chúng ta có thể sử dụng phương pháp tính toán thời gian thực của các đoạn cắt cảnh trong game để tạo ra hoạt hình, dù sao thì chúng cũng giống nhau.”