Lấy ví dụ như “Giải thích chi tiết các câu hỏi thực tế cho kỳ thi tuyển dụng Đằng Đạt”, “Hướng dẫn chung về kỳ thi tuyển dụng Đằng Đạt”, “Dự đoán các câu hỏi kiến thức chuyên môn cho từng vị trí trong kỳ thi tuyển dụng Đằng Đạt”…
Đây không phải là những câu hỏi rò rỉ từ nguồn nội bộ, mà là nhiều cơ sở đào tạo nhìn thấy được lợi ích và tổ chức nhân lực để thực hiện.
Tình trạng tương tự thực tế cũng xảy ra ở nhiều kỳ thi, cơ sở đào tạo chuyên môn tổ chức cho mọi người đăng ký, sau khi vào thì không cần trả lời câu hỏi mà chỉ cần ghi nhớ câu hỏi, mỗi người học thuộc lòng một đoạn ngắn, sau đó ghép lại thành một bộ đề thi hoàn chỉnh.
Sau đó, các cơ sở này sẽ tổ chức người trả lời câu hỏi, so sánh kết quả với điểm số của người làm bài thi bình thường, từ đó có thể đưa ra được đáp án tương đối tiêu chuẩn.
Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở phần khách quan, nếu là phần chủ quan thì độ chênh lệch sẽ rất lớn.
Đây cũng chính là lý do tại sao mọi người thường không khuyến khích ứng viên tham gia thi công chức dành quá nhiều thời gian cho phần trả lời tự luận, bởi vì những câu hỏi đó không có câu trả lời thực sự tiêu chuẩn mà chỉ có câu trả lời do chính ban tổ chức của cơ sở đào tạo viết ra.
Sau khi đọc xong thì quả thực có sự cải thiện, song sự cải thiện này lại không lớn.
Nói một cách tương đối, những câu trả lời tiêu chuẩn cho các câu hỏi khách quan sẽ có ý nghĩa hơn.
Tình trạng này trên cơ bản là không thể tránh khỏi, ứng viên đã ghi nhớ câu hỏi trong đầu, bọn họ đâu thể bắt thí sinh phải mất trí nhớ sau khi rời khỏi phòng thi?
Đánh vào sau đầu mỗi người một gậy? Như vậy cũng đâu có được.
Biện pháp duy nhất để trì hoãn tình trạng này một cách hiệu quả là không công bố điểm cụ thể mà chỉ công bố kết quả tuyển dụng.
Thế nhưng làm như vậy rõ ràng sẽ có hại nhiều hơn là có lợi.
Nếu như không công bố điểm cụ thể, mọi người dễ cho rằng kỳ thi này diễn ra không chính quy, hoạt động một cách bí mật, tính công bằng sẽ bị đặt ra một dấu hỏi.
So với việc luyện đề để đạt điểm cao, hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận sự mờ ám không minh bạch của kỳ thi.
Tất cả câu hỏi trong đề thi kiểm tra tinh thần Đằng Đạt của tổng giám đốc Bùi đều là bí mật, thế nhưng dù sao cũng là do tổng giám đốc Bùi đích thân làm đề, hơn nữa còn là dành cho thực tập sinh trong công ty nên sẽ không có ai nghi ngờ gì.
Thế nhưng xét cho cùng kỳ thi tuyển dụng Đằng Đạt cũng là tuyển dụng toàn xã hội, giữ bí mật tuyệt đối là việc hoàn toàn không thực tế.
Do đó, cách duy nhất là cập nhật ngân hàng câu hỏi hàng năm để giảm thiểu tối đa tác động của việc luyện đề tới kỳ thi.
Tuy nhiên cũng không thể giảm thiểu quá nhiều, bởi vì đối với một kỳ thi, chuẩn bị cũng là một phần rất quan trọng.
Ngô Tân không quá phản cảm với sự tồn tại của hình thức học thêm này, sự tồn tại của chúng có sự hợp lý nhất định, giống như quốc gia chưa trực tiếp cấm những cơ sở dạy thêm thi công chức vậy.
Chỉ cần những cơ sở dạy thêm này không lừa gạt học sinh là được.
Ngô Tân lượn bên ngoài phòng thi vài lần, hắn nhìn thấy không ít hình ảnh cổ vũ lẫn nhau, hẹn ước cùng nhau bước chân vào Đằng Đạt.
Đang dạo bước, một người đàn ông mặc áo khoác đột nhiên tới gần hắn rồi nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, đến thi hả? Ngươi có cần tài liệu phụ đạo không?”
Ngô Tân cảm thấy dejavu một cách khó hiểu như kiểu “người anh em cần phao không”.
Nhìn tên buôn tài liệu mặc áo khoác này, Ngô Tân chợt thấy hơi đồng cảm.
Người anh em, bây giờ ngươi mới đi bán tài liệu học phụ đạo có phải là hơi muộn không?
Điều này chẳng khác nào bán kiếm pháp cho một kiếm khách sắp tới Hoa Sơn luận kiếm, không phải là chuyện có thể làm nhanh nhanh chóng chóng được.
“Bây giờ sắp thi rồi, lâm trận mới mài súng chẳng phải hơi muộn rồi sao?” Ngô Tân hỏi.
Tên buôn tài liệu kia cười thần bí: “Không muộn! Thứ ta bán không phải là tài liệu không thường, mà là đáp án và phân tích của ‘câu hỏi đặc biệt’ mới được đưa ra trong kỳ thi tuyển dụng Đằng Đạt lần trước!”
Ngô Tân sửng sốt: “Câu hỏi đặc biệt? Đó là cái gì?”
Tên buôn tài liệu kia giải thích: “Lần trước ngươi không làm câu hỏi mở kia à? Đó là những câu hỏi đại loại như ngươi có nên tăng ca hay không ấy.”
“Những câu hỏi này nằm rải rác trong các phần khác nhau, tuy rằng vị trí không giống nhau, thế nhưng đại khái có thể được phân vào cùng một loại. Chúng chưa từng xuất hiện trong các bài kiểm tra khác, cho nên bọn ta gọi đó là ‘câu hỏi đặc biệt’.”
Ngô Tân sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Đây không phải là những câu hỏi trắc nghiệm tinh thần Đằng Đạt mới thêm vào hay sao?
Bị người khác chú ý nhanh như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, bị chú ý cũng là chuyện bình thường, dù sao phong cách của những câu hỏi này hoàn toàn khác với những câu hỏi khác, giống như đom đóm trong đêm tối vậy, rất khó có thể bỏ qua.
Không bị đem lên mạng thảo luận là một chuyện, nhưng không ai chú ý đến lại là một chuyện khác.
Ngân hàng câu hỏi của Đằng Đạt mỗi lần đều sẽ thay đổi, ngay cả khi những cơ sở này có thể xác định được một số câu trả lời bằng phương pháp loại trừ thì điều đó cũng không hề dễ dàng, mẫu chốt là xem phân tích như thế nào.
Tên bán tài liệu này nói rằng hắn có phần phân tích câu hỏi kiểm tra tinh thần Đằng Đạt?
Chẳng lẽ sổ tay tinh thần Đằng Đạt bị rò rỉ ra ngoài rồi?
Không thể nào.
Sổ tay tinh thần Đằng Đạt do Ngô Tân tổng kết trước đó là ấn phẩm nội bộ, chỉ có những nhân viên đáng tin cậy mới có thể lấy được từ người phụ trách, đáng lẽ không thể bị lộ ra ngoài mới đúng.
Là người tổng kết tinh thần Đằng Đạt, Ngô Tân luôn cực kỳ coi trọng công tác bảo mật.
“Cho ta một bản.” Để phục vụ nhu cầu công việc, Ngô Tâm cảm thấy mình nên mua một bản để nghiên cứu.