“Ngươi thấy mình có nên nhìn nhận lại bản thân không?”
Bùi Khiêm cảm thấy cách nói này của bản thân đã không thể rõ ràng hơn nữa rồi.
Hàm ý của hắn là, cách nói trong cuốn sổ nhỏ này cũng đưa ra câu trả lời đúng, thế thì tại sao ngươi không tự nhìn lại bản thân rồi phát hiện ra rằng thực chất câu trả lời mà ngươi đưa ra là một sự hiểu sai? Thay vào đó, đáp án trong cuốn sổ nhỏ này mới là đáp án tiêu chuẩn?
Hãy xem xét lại mình, liệu có phải ngươi đang phức tạp hóa mọi chuyện lên không?
Ngô Tân không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn dường như đã hiểu ra được phần nào, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn lại hoàn toàn chẳng hiểu được gì cả.
Tổng giám đốc Bùi nói có vẻ rất triết lý và sâu sắc, khiến hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trước đây quá phiến diện.
Bùi Khiêm hỏi: “Nghĩ thông suốt chưa?”
Ngô Tân hơi ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Bùi, ta… hình như đã hiểu được một chút, để về ta sẽ cố gắng tìm hiểu thêm.”
Bùi Khiêm cạn lời.
Đúng là phí công phí sức.
Bây giờ còn chưa hiểu, để về tìm hiểu chỉ khiến ngươi sai càng thêm sai thôi.
Thực ra ta chỉ đang khuyến khích mọi người hãy lười biếng, khuyến khích mọi người đừng nỗ lực làm việc, điều này khó hiểu đến vậy sao?
“Đừng suy nghĩ quá phức tạp, rất nhiều đạo lý đều rất đơn giản mà. Đừng lúc nào cũng đi quá xa khi suy nghĩ về một vấn đề, trải nghiệm thực tế nhiều hơn, hiểu chưa?”
Ngô Tân hiểu mà như không hiểu, song trí nhớ của hắn rất tốt, hắn có thể viết ra tất cả những gì mà tổng giám đốc Bùi nói, sau đó từ từ nghiền ngẫm.
Hắn bèn gật đầu: “Dạ vâng, tổng giám đốc Bùi, ta đã nhớ kỹ rồi.”
Bùi Khiêm thầm thở dài một tiếng.
Hầy, rốt cuộc là ta tìm đâu ra mấy nhân viên dở hơi này vậy, năng lực lý giải của ai nấy đều có vấn đề lớn.
Hy vọng sự trợ giúp thần thánh từ cơ sở đào tạo lần này có thể cứu vãn được đôi chút.
…
Bước ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc Bùi, Ngô Tân cảm thấy bối rối.
Dường như sóng não của hắn lại không đồng điệu với tổng giám đốc Bùi rồi.
Tại sao lại như vậy?
Nhất định là do lý giải của hắn về tinh thần Đằng Đạt vẫn còn khiếm khuyết.
Ngô Tân lập tức quay trở về bộ phận nhân sự. Hắn lén lút lấy cuốn sổ tay giấu trong ngăn kéo ra, xem lại nội dung của tinh thần Đằng Đạt, sau đó đối chiếu với cuốn sổ nhỏ của cơ sở đào tạo kia, kết hợp với những gì tổng giám đốc Bùi nói hôm nay rồi nghiêm túc suy nghĩ.
Phải nói rằng cách diễn giải bề ngoài về tinh thần Đằng Đạt trong cuốn sổ này rất tương tự nhau, nhưng cách diễn giải ý nghĩa sâu xa lại hoàn toàn khác nhau.
Tinh thần Đằng Đạt được Ngô Tân tóm tắt cuối cùng khuyến khích mọi người làm việc chăm chỉ và phấn đấu hết mình, còn việc giải trí chỉ là một sự điều hòa sau giờ làm việc, là sự nghỉ ngơi và điều chỉnh để mọi người làm việc tốt hơn.
Nhưng cuốn sổ nhỏ của trung tâm đào tạo lại trực tiếp lý giải thành lười biếng và ham vui.
Hai cách lý giải này có sự khác biệt cơ bản về thái độ.
Thế nhưng điều khiến Ngô Tân ngạc nhiên là tổng giám đốc Bùi hoàn toàn không hề phủ nhận cuốn sổ nhỏ này mà lại phủ nhận ý kiến của chính Ngô Tân.
“Rốt cuộc là tổng giám đốc Bùi có ý gì? Chẳng lẽ thật sự giống như cuốn sổ nhỏ này nói, thực ra tổng giám đốc Bùi đang khuyến khích mọi người lười biếng, ăn dầm nằm dề?”
“Làm sao có thể chứ? Nếu như tổng giám đốc Bùi thật sự là con người như vậy, làm sao Đằng Đạt có thể phát triển đến quy mô như hiện tại?”
“Liệu rằng ta đã bỏ lỡ điều gì chăng?”
Ngô Tân viết ra tất cả những lời mà tổng giám đốc Bùi nói, sau đó nghĩ đi nghĩ lại về chúng.
“Tổng giám đốc Bùi hỏi, tinh thần cá muối có chắc chắn là sai không? Tại sao lại có thành kiến với tinh thần cá muối như vậy?”
“Tự hào về công việc, xấu hổ vì ham vui chưa chắc đã là đúng, ham vui không phải là điều khiến người khác cảm thấy xấu hổ.”
“Hắn còn hỏi ta, tại sao lại đưa ra kết luận đúng dù theo quan điểm của tôi là xuất phát điểm sai? Hơn nữa còn bảo ta tự xem xét lại mình…”
“Ừm…”
“Ta cảm thấy cách lý giải của tổng giám đốc Bùi về tinh thần Đằng Đạt rất rộng mở và khoan dung. Những gì cuốn sách này nói không thể nói là hoàn toàn chính xác, thế nhưng nó chỉ tình cờ nhận thấy một điểm mù mà trước đây ta không nhận thấy. Mà điểm mù này là điều mà tổng giám đốc Bùi chú trọng, cũng là thứ mà ta khuyết thiếu.”
“Hay nói cách khác, tổng giám đốc Bùi đã khẳng định cách giải thích tương đối mới lạ trong cuốn sổ nhỏ này, đồng thời yêu cầu ta đừng vội phủ nhận mà hãy nghiêm túc rút ra bài học từ nó.”
Ngô Tân nhíu mày, đi sâu vào trạng thái suy nghĩ.
Nếu nói về sự hiểu biết tinh thần Đằng Đạt, Ngô Tân tự cho rằng trong tập đoàn Đằng Đạt ngoại trừ tổng giám đốc Bùi ra, không một ai hiểu biết sâu sắc hơn hắn.
Song rất rõ ràng, ngay cả sự hiểu biết của hắn về tinh thần Đằng Đạt cũng chưa hề toàn diện.
“Tổng giám đốc Bùi nói, ‘tự hào về công việc, xấu hổ vì ham vui’ chưa chắc đã là đúng, thế thì rốt cuộc là câu nói này sai ở đâu?”
“Nếu tách riêng ra để nhìn nhận thì hai câu nói này đều không có vấn đề gì.”
“Có khi nào… phải cùng xem xét? Thực ra tổng giám đốc Bùi đang nhắc nhở ta, không nên để chúng ở hai khía cạnh đối lập rõ ràng?”
Ngô Tân cảm thấy, từ tính cách tham công tiếc việc của tổng giám đốc Bùi, hắn nhất định không phải là người ham mê lạc thú. Hắn luôn đắm chìm trong trạng thái làm việc, nỗ lực để phát triển Đằng Đạt, thay đổi hết ngành này đến ngành khác.
Do đó, tổng giám đốc Bùi không phải là người ghét công việc, ham thú vui.
Nếu hai câu này tách ra đều có vẻ đúng, điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng chúng kết hợp lại với nhau thì sẽ không đúng.
Mà lời giải thích duy nhất chính là không nên phân biệt rõ ràng cả hai!
Ngô Tân chợt nghĩ ra một quan điểm, đó chính là “sự tha hóa của lao động”.
Ban đầu, lao động là thứ có thể mang lại niềm hạnh phúc cho con người.