Nhân tài nào mà lại có thể lĩnh hội chính xác ý đồ của ta như vậy chứ? Không sai chút nào, ta quả thực là đang cỗ vụ nhân viên nhác việc đó!
Đáng tiếc chính là tất cả nhân viên trên dưới Đằng Đạt đều get không đến điểm này, ngược lại cảm thấy ta đang cổ vũ bọn họ nỗ lực làm việc.
Nhưng mà nhân tài trong trung tâm luyện thi này lại giải đáp đúng rồi!
Quả nhiên đổi hoàn cảnh là khác biệt ngay.
Người này không gia nhập Đằng Đạt, chưa trải qua sự bồi đắp của hoàn cảnh ở đây, trong đầu vẫn còn giữ lý trí và tư duy của người bình thường nên có.
Rõ ràng là giải đáp của bộ phận nhân sự về tinh thần Đằng Đạt có vấn đề lớn!
Nhưng chuyện này Bùi Khiêm không thể nói rõ được, sẽ bị hệ thống cảnh cáo.
Cũng chính vì không thể nói rõ, Bùi Khiêm mới âm thầm tạo ra đề thi tinh thần Đằng Đạt, kết quả hoàn toàn không đạt đến hiệu quả bản thân mong muốn.
Hiện tại thì hay rồi, trung tâm giáo dục bên ngoài lại tặng một trợ lực lớn, sau khi trải qua khúc chiết hai lần, tư duy hai đầu trùng khớp thần kỳ.
Đúng là bất thường.
Thế thì chắc chắn không được ngăn chặn.
Không chỉ không được ngăn chặn, mà ngược lại còn phải cố ý dung túng, tốt nhất khiến nó có thể phát dương quang đại!
Khó khăn lắm mới xuất hiện một hạt giống giải thích tinh thần Đằng Đạt đúng một chút, không thể để bị dập tắt dễ dàng như vậy được.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Không cần tham dự vào, cách giải thích về Đằng Đạt muôn màu muôn vẻ.”
“Huống chi, ta cảm thấy lý giải của cuốn sổ này về tinh thần Đằng Đạt cũng đúng lắm, có rất nhiều điều có thể sử dụng.”
Bùi Khiêm không thể nói nó “hoàn toàn chính xác”, nhưng khẳng định tính đúng đắn của nó trên một mức độ nào đó thì không thành vấn đề.
Ngô Tân giật mình, phản ứng của tổng giám đốc Bùi quả thực vượt ngoài dự liệu của hắn.
Rất đúng sao?
Sao có thể đúng được chứ? Đây rõ ràng đã bóp méo bản chất của tinh thần Đằng Đạt!
Tuy rằng việc làm giống như nhau, nhưng trọng tâm từ tinh thần phấn đấu tích cực hướng thượng, lại biến thành tinh thần nhác việc làm biếng nhớt thây!
Nhìn thì đúng thực ra là không mới là nguy hại lớn nhất.
Nhưng dường như tổng giám đốc Bùi không hề tức giận, ngược lại còn rất vui mừng?
Ngô Tân vô cùng mờ mịt.
Dường như lý giải của hắn về tinh thần Đằng Đạt, lại lần nữa lùi về ban đầu rồi.
Lúc đó hắn mới vừa vào nhận chức không lâu, tiếp xúc với đề thi tinh thần Đằng Đạt lập tức đứng hình.
Sau khi vào làm việc, hắn nghiêm túc nghiên cứu, tỉ mỉ mài mò, lý giải về tinh thần Đằng Đạt không ngừng nâng cao, cho rằng bản thân đã đi trên con đường đúng đắn.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện bản thân dường như lại không hiểu rồi.
Ngô Tân im lặng một lúc, sau đó thử dò hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ta có chút thắc mắc.”
“Ngươi nói cách nói trong cuốn sổ nhỏ này có ‘điểm đáng để học tập’ nhất định, cụ thể là ở đâu?”
Bùi Khiêm trầm mặc.
Câu hỏi này rất hay, rất sắc bén, lập tức đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.
Ta cũng rất muốn nói với ngươi là điểm đáng để học tập của nó ở đâu, thế nhưng ta không thể nói rõ được!
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hỏi ngược lại: “Thế thì ngươi cảm thấy cuốn sổ nhỏ này có điểm gì không tốt?”
Ngô Tân trả lời: “Ta cảm thấy điều quan trọng nhất là nắm bắt được cốt lõi của tinh thần Đằng Đạt!”
“Nếu như nhìn vào những chi tiết hời hợt và nông cạn hơn, chẳng hạn như những lựa chọn cụ thể này, thì có vẻ như khá đúng.”
“Thế nhưng còn kém xa việc giải thích cốt lõi tinh thần Đằng Đạt!”
“Trong sự hiểu biết của ta, tinh thần Đằng Đạt phải là tinh thần phấn đấu cao độ chứ không phải tinh thần lười biếng ham vui này.”
“Nếu có vấn đề trong cách hiểu cơ bản nhất, đương nhiên sẽ dẫn đến những kết luận hoàn toàn sai lầm, mà kết quả cuối cùng đương nhiên sẽ rất khác nhau.”
Bùi Khiêm thầm cười “ha hả” trong lòng.
Đây chính xác là kết quả mà ta mong muốn!
Thật ra cái cách diễn giải đầy tinh thần phấn đấu cao độ của ngươi mới là đang đi sai hướng, ok?
Từ trước Bùi Khiêm luôn muốn nói rằng lý giải của cấp dưới về tinh thần Đằng Đạt có gì đó không ôn, mà bây giờ hắn đã hoàn toàn xác nhận được rằng quả thực có gì đó không ổn, thậm chí còn có vấn đề rất lớn!
Đúng lúc hắn có thể tận dụng cơ hội này để điều chỉnh lại một chút.
Trước đây không có cuốn số nhỏ này, cho nên dù Bùi Khiêm có muốn điều chỉnh thì cũng không có cơ hội thích hợp.
Bởi vì có một số điều hắn không thể nói quá rõ ràng, nếu như bỗng nhiên nói ra những lời như vậy thì có vẻ sẽ tương đối đột ngột và khiến người ta nghi ngờ.
Hơn nữa, Bùi Khiêm cũng chưa từng tìm thấy bất kỳ bằng chứng hữu hình nào chứng minh rằng sự hiểu biết của mọi người về tinh thần Đằng Đạt đã đi chệch hướng, cho nên tự nhiên hắn cũng không có cách nào bắt đầu.
Bùi Khiêm hỏi ngược lại: “Tinh thần cá muối chắc chắn là sai? Tại sao ngươi lại có thành kiến với tinh thần cá muối như vậy?”
“Ta lại cảm thấy rằng, tinh thần cá muối cũng không phải là không tốt, không chỉ không nên phản đối, thay vào đó còn phải phát huy mạnh mẽ.”
“Bề ngoài thì tự hào về công việc và xấu hổ về sự ham vui có vẻ hoàn toàn đúng, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, liệu điều đó có thực sự đúng không?”
“Tại sao mà sự ham vui lại trở thành một thứ đáng xấu hổ và khó nói đến?”
Ngô Tân: “Hả?”
Tinh thần cá muối đáng để phát huy mạnh mẽ?
Thế này không đúng, nghĩa gốc của cá muối là “nếu như mất đi ước mơ thì con người và cá muối có gì khác biệt”, nghĩa là làm người thì phải có ước mơ, phải có mục tiêu, phải nỗ lực phấn đấu.
Biểu dương tinh thần cá muối, đó chẳng phải nghĩa là khuyên con người từ bỏ ước mơ và mục tiêu, không tiếp tục phấn đấu, được ngày nào hay ngày ấy?
Tại sao suy nghĩ như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của tổng giám đốc Bùi chứ?
Bùi Khiêm lại nói: “Ngươi có từng nghĩ rằng, tại sao xuất phát điểm trong cuốn sổ nhỏ này đối với ngươi là sau, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra được kết luận chúng xác hay không?”