“Nếu không có tổng giám đốc Bùi, chắc hẳn bây giờ ta vẫn đang phát tờ ròi trên đường.”
“Ừm… cũng có thể vì phát tờ rơi không được nên bị đuổi.”
Mạnh Sướng nghe đến mức sững sờ.
Hay lắm, phát tờ rơi mà có thể bị đuổi?
Đấy là chuyện kỳ lạ cỡ nào!
Phản ứng đầu tiên của hắn là Điền Mặc đang khiêm tốn, nhưng nhìn biểu cảm của Điền Mặc hình như không giống lắm? Nói thật lòng.
Huống chi là chuyện này, có gì cần khiêm tốn sao?
Nếu chuyện này là thật, thế thì không được rồi.
Theo như Điền Mặc nói, trước đó hắn đang phát tờ rơi trên đường, với lại từng làm môi giới một tháng, tổng cộng ký hai đơn, một là do may mắn, một là do người khác giúp đỡ.
Kiểu người này, tổng giám đốc Bùi cũng có thể khai thác được, bồi dưỡng thành người phụ trách bộ phận kinh doanh?
Hoặc là tổng giám đốc Bùi tinh mắt, vừa nhìn đã thấy được tiềm lực của hắn; Hoặc là tổng giám đốc Bùi chỉ dẫn có phương hướng, mài giũa từ ngọc thô.
Dù là khả năng nào thì cũng đủ khiến người ta hú hồn!
Mạnh Sướng không khinh thường Điền Mặc vì mấy lời hắn nói, mà ngược lại còn coi trọng hơn.
Dù trước đó Điền Mặc thế nào, nhưng là nhân tài do đích thân tổng giám đốc Bùi khai thác, thế thì chắc chắn có chỗ không tầm thường!
Với lại, Điền Mặc có hiểu sâu về ngành môi giới cho thuê nhà không, có thể đưa ra đáp án Mạnh Sướng mong muốn không thì nói chuyện xong mới biết được.
Mạnh Sướng quyết định vào vấn đề chính: “Thế ngươi có suy nghĩ thế nào về nghề môi giới thuê nhà này?”
“Như đã nói, bây giờ mọi người có thành kiến nhất định với nghề này, ngươi cảm thấy vấn đề của cong người hay vấn đề của công ty, hay là vấn đề của cả ngành?”
Điền Mặc uống một ngụm cà phê, sau khi suy nghĩ một lát bèn nói: “Thật ra, nếu lúc ta làm việc môi giới mà ngươi hỏi thế này thì chắc chắn ta không trả lời được.”
“Vì lúc đó ta không hiểu gì hết, dù thấy nhiều chuyện cũng không thể phân tích được.”
“Nhưng sau khi làm người phụ trách bộ phận kinh doanh ở Đằng Đạt một khoảng thời gian, có sự chỉ dạy tận tình của tổng giám đốc Bùi, ta đột nhiên có vài cảm ngộ.”
“Nhìn lại những kinh nghiệm từng làm môi giới của mình, ta chợt có vài cách nhìn mới.”
Mắt Mạnh Sướng sáng rỡ.
Đây là gì?
Đây chính là kiểu thông suốt một chuyện là thông suốt tất cả.
Vốn dĩ Điền Mặc chỉ có thể xem là một môi giới thuê nhà rất kém.
Một tháng chỉ ký được hai đơn, không phải là không có năng lực mà là có tâm quá, thế nên không được!
Nhưng bây giờ Điền Mặc có thể làm bộ phận kinh doanh Đằng Đạt phất lên như diều gặp gió, rõ ràng đã có được chân truyền của tổng giám đốc Bùi, giác ngộ rồi.
Tính chất công việc của bộ phận kinh doanh đều xêm xêm nhau.
Điền Mặc đã bắt đầu giác ngộ lại nhìn về kinh nghiệm trước đó của mình, đương nhiên sẽ có được những gợi ý mới.
Đặc biệt là so sánh kinh nghiệm làm việc ở Đằng Đạt và kinh nghiệm làm việc ở cửa hàng môi giới ban đầu, đương nhiên sẽ thấy được sự khác biệt.
Đột nhiên Mạnh Sướng rất mong chờ nội dung Điền Mặc sẽ nói kế tiếp.
Điền Mặc đắn đo một chốc rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi truyền thụ cho ta cách kinh doanh, thật ra là cách trong trạng thái lý tưởng nhất.”
“Đằng Đạt có sản phẩm xuất sắc nhất, mà ta làm kinh doanh, chỉ cần giới thiệu sản phẩm như thật, thành thật, đương nhiên sẽ giữ ấn tượng rất tốt cho khách hàng, vô hình trung tạo thành sự tín nhiệm.”
“Tín nhiệm trong việc kinh doanh, lại thêm sản phẩm xuất sắc, đương nhiên sẽ suôn sẻ.”
“Đối đãi chân thành, phục vụ tận tâm, đây là cách kinh doanh tổng giám đốc Bùi truyền dạy cho ta.”
“Nhưng ta áp dụng cách kinh doanh này vào việc môi giới trước đó, lại phát hiện vốn không được, thậm chí là không khớp.”
“Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân môi giới thuê nhà khiến người ta thấy phiền, có nguyên nhân bởi chất lượng nhân viên chênh lệch, cũng có nguyên nhân công ty trung gian trục lợi, còn có nguyên nhân là tính đặc thù nghề nghiệp.”
Mạnh Sướng phấn khởi gật đầu, vừa lấy sổ tay ghi chép vừa nói: “Chúng ta có thời gian, không vội, ngươi cứ từ từ nói.”
Điền Mặc nói tiếp: “Đa số mọi người đều có ấn tượng xấu với môi giới và kinh doanh các kiểu, đều vì lúc qua lại với người cụ thể nào đó.”
“Yêu cầu tuyển dụng ngành tương tự khá thấp, tố chất nhân viên của môi giới lậu càng không đồng đều, nên rất dễ để lại ấn tượng xấu cho người khác.”
“Nhưng xét đến tận gốc rễ, ta cảm thấy từ trên xuống dưới, vấn đề từ ngành đến công ty, cuối cùng mới phản ánh lên người cụ thể nào đó.”
“Yêu cầu tuyển dụng khá thấp, chưa chắc tố chất người được tuyển không cao. Học lực của ta cũng rất thấp, sống quan ngày trong công ty trung gian bình thường, nhưng đến Đằng Đạt cũng làm không tồi.”
“Nhưng có thể thấy nhiều khi không phải vấn đề của con người mà là vấn đề toàn ngành, công ty, môi trường tạo nên sai lầm của con người, một cá nhân khó thay đổi được cả môi trường lớn, về lâu về dài biến thành trạng thái hiện tại, một vũng nước đục, không ai có thể chỉ lo cho riêng mình.”
Mạnh Sướng gật đầu: “Thế ngươi cảm thấy nguồn gốc thành kiến của mọi người đối với ngành này là gì?”
Điền Mặc nghĩ nghĩ: “Là mô hình vận hành của nó.”
“Ban đầu ta không chú ý đến điều này, nhưng so sánh với Đằng Đạt ta mới ngợ ra, kinh doanh Đằng Đạt và môi giới của vài công ty trung gian nhỏ, bề ngoài trông có vẻ là việc cùng tính chất nhưng trên thực tế không giống nhau.”
“Kinh doanh của Đằng Đạt có tính chất phục vụ, là thêu hoa trên gấm. Công việc của chúng ta là giới thiệu ưu khuyết điểm cho khách hàng một cách khách quan trong tiền đề sản phẩm nổi trội, mà khách hàng có mua không thì hoàn toàn do ý tự chủ của khách hàng.”
“Nhưng kinh doanh, môi giới của công ty khác không phải vậy.”
“Công việc của họ có tính chất dẫn dắt, là tặng quạt trong trời tuyết. Không phải tặng than trong trời tuyết mà là tặng quạt.”
“Bọn họ cố gắng dẫn dắt, bóp méo nhu cầu của khách hàng, lúc khách hàng cần gấp thứ gì đó, họ sẽ thông qua cách nói chuyện và vài cách khác để khiến khách hàng tin tưởng thứ trước mắt là thứ họ cần, từ đó hoàn thành giao dịch.”