“Ta vẫn luôn xấu hổ, cảm thấy vấn đề ở chỗ mình, vì ta quá ngu ngốc làm gì cũng không xong. Rõ ràng việc đơn giản như vậy, rõ ràng người khác đã nói ta nên làm thế nào rồi mà ta cũng không biết dựa theo đó mà làm.”
“Ta nói với bản thân, công việc là vậy, quy tắc ngầm là vậy, cũng có thể chúng chính là quy luật vận hành của xã hội, ta phải thích ứng, nhưng dù ta cố gắng cỡ nào vẫn không thích ứng được, cũng không tiếp thu được.”
“Ta bị tấn công liên tục, vẫn luôn hoài nghi bản thân, vốn không biết làm sao mới được.”
“Nhưng lúc này, tổng giám đốc Bùi xuất hiện.”
“Tổng giám đốc Bùi không những cho ta một công việc, thông qua kiểu công nhận này để ta có lòng tin, quan trọng hơn là tổng giám đốc Bùi cho ta biết thế nào mới là kinh doanh thật sự!”
“Dịch vụ của cửa hàng trải nghiệm Đằng Đạt đạt được thành công lớn khiến ta ý thức được rằng, có thể ta không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ bọn họ, ở ngành này!”
“Trước đó ta xấu hổ cỡ nào, tự trách cỡ nào, sau này nghĩ lại cảm thấy khá là không cam lòng.”
“Thế là ta nghĩ tới nghĩ lui xem rốt cuộc vấn đề ở đâu.”
“Ta xem rất nhiều bài phân tích ngành này của các ông lớn chuyên nghiệp trên mạng, cũng so sánh tình hình mấy ngành này với tình hình của Đằng Đạt vài lần.”
“Ta không phải người thông minh, miệng mồm cũng không lanh lẹ, nhưng người như ta khá chăm chỉ, nghĩ không thông suốt thì cứ nghĩ vấn đề ấy suốt, sẽ có ngày thông suốt thôi.”
Mạnh Sướng gật đầu.
Thật ra, nếu đổi lại hắn là Điền Mặc, hắn thật sự không thể nghĩ thông mấy vấn đề này.
Không phải hắn ngốc, quan trọng là hắn không có cơ hội và động cơ.
Đầu tiên, hắn không thể rớt đài xuống làm môi giới và phát tờ rơi.
Thêm nữa, dù hắn thật sự làm môi giới cũng sẽ nhanh chóng chấp nhận cơ chế làm việc thế này, hòa nhập vào nó, thậm chí thành quán quân tiêu thụ của cửa hàng môi giới.
Nếu không phải trùng hợp Điền Mặc có tính cách như vậy, vừa hay đang tìm việc lại bí đường, lại khéo lúc gặp được tổng giám đốc Bùi, được dẫn dắt đúng được, hắn cũng không thể nghĩ đến mấy vấn đề này.
Chẳng lẽ cái này cũng nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi?
Tổng giám đốc Bùi thấy được đặc tính “suy nghĩ cứng nhắc” từ trên người Điền Mặc, thấy hắn không thích hợp với kinh doanh trên ý nghĩa truyền thống, lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Đằng Đạt về vị trí kinh doanh nến mới đề bạt phá cách, để hắn đảm nhận người phụ trách bộ phận kinh doanh, dốc sức truyền thụ võ công tuyệt thế khía cạnh kinh doanh của mình?
Ừm, có khả năng này lắm!
Tổng giám đốc Bùi rất rõ tính cách con người, không phải chuyện người bình thường có thể hiểu được.
Mạnh Sướng vẫn luôn có cảm giác bị tổng giám đốc Bùi nhìn thấu từ trong ra ngoài, đến cả phái diễn xuất có suy nghĩ sâu xa như hắn cũng có thể bị tổng giám đốc Bùi nhìn thấu, huống chi đến người có suy nghĩ đơn giản như Điền Mặc?
Với lại, tổng giám đốc Bùi chọn trúng Điền Mặc, trông có vẻ là ngẫu nhiên, nhưng thực tế là điều tất nhiên.
Chắc chắn người như Điền Mặc không chỉ có một, tổng giám đốc Bùi không khai thác Điền Mặc, đương nhiên cũng sẽ khai thác người khác, truyền tải suy nghĩ của mình.
Thậm chí Mạnh Sướng có một cảm giác, ở vài khía cạnh nào đó mình thua xa Điền Mặc.
Theo hắn thấy suy nghĩ này rất vô lý, vì dù Mạnh Sướng làm công hay lừa người đầu tư, ồ không, khởi nghiệp đều nghĩ mình là đỉnh nhất.
Nhưng cũng có thể vì hắn có thể làm tốt tất cả, vẫn luôn thành công nên đương nhiên có lúc đi đến con đường sai lệch.
Có thể, kỳ tài thương nghiệp đã nghĩ ra biến bên cung cấp dịch vụ thành bên trung gian đầu tiên là người như Mạnh Sướng nhỉ?
Đương nhiên người thông minh là chuyện tốt.
Nếu dùng sự thông minh vào sai chỗ, đi sai đường, thế thì sự thông minh sẽ khiến người ta càng đi càng xa, càng đi càng lệch.
Mạnh Sướng nhìn nội dung ghi chép trên sổ tay, tâm trạng phức tạp.
Thậm chí tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cảm ơn rất nhiều!”
“Mấy nội dung này cực kỳ có sức gợi mở với ta, ta đã nghĩ được phương án tuyên truyền này nên làm thế nào rồi.”
Thực tế, phương án này của Mạnh Sướng là nhảy qua nhảy lại giữa tiêu chuẩn ngành chân chính và công ty môi giới bình thường, dẫn đến tranh cãi, khiến người ta xem trọng, cuối cùng mới có thể hoàn thành phương pháp tuyên truyền Bùi thị, để mình có thể có được hoa hồng, cũng vẽ lên câu hiệu hoàn hảo cho tuyên truyền “Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản”.
Mà kiểu nhảy ngang tới lui thế này ắt sẽ tạo thành nền tảng hiểu sâu sắc cho hai bên.
Nếu không rất dễ có vấn đề, tự chuốc họa vào thân.
Thật ra phân tích này của Điền Mặc hỗ trợ lý luận cho Mạnh Sướng, cũng khiến hắn nghĩ ra được điểm vào rất hoàn hảo.
Điền Mặc vội xua tay: “Đây là việc đơn giản thôi, trong Đằng Đạt phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Thật ra ta cũng đột nhiên cảm ngộ vài điều, chia sẻ với ngươi một chút, có thể giúp được thì tốt.”
Mạnh Sướng: “Chúng ta một người ở bộ phận quảng cáo và tiếp thị, một người bộ phận kinh doanh, sau này sẽ có cơ hội hợp tác, sau này nói chuyện nhiều hơn.”
Điền Mặc gật đầu: “Đương nhiên, không thành vấn đề!”
Mạnh Sướng hơi cảm thán, vốn dĩ giữa “người thông minh” như hắn và “ngươi dốt” như Điền Mặc không nên có điểm giao nhau gì.
Nhưng ở Đằng Đạt, Mạnh Sướng lại cảm thấy trên người Điền Mặc có rất nhiều chỗ đáng để mình học tập, thậm chí vài suy nghĩ nào đó của tổng giám đốc Bùi là bản thân hắn không học được mà Điền Mặc có thể học được.
Hai người nói xong, mạnh ai nấy đứng lên chuẩn bị đi.
Đột nhiên Mạnh Sướng nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện.”
“Đột nhiên ta nghĩ ra, nhân vật chính của video tuyên truyền vẫn chưa quyết định.”
Điền Mặc hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Mạnh Sướng lại nói chuyện này với mình: “Vai chính của video tuyên truyền? Mời nghệ sĩ gì nhỉ? Chắc chắn ta không giúp được rồi.”
Mạnh Sướng lắc đầu: “Ban đầu ta thật sự định mời nghệ sĩ, nhưng sau khi nói chuyện với ngươi xong lại chợt cảm thấy không thích hợp.”