Người chế tác khá đáng tin như Nghiêm Kỳ, chắc phải giúp đỡ một chút.
Nếu là tổng giám đốc Bùi, chắc chắn sẽ chỉ điểm một cách thoải mái.
Bây giờ mình truyền tải thay tổng giám đốc Bùi, xem như truyền tải lại cho học trò, đều vì thực hành tinh thần Đằng Đạt, để môi trường game có thể tốt hơn.
Với lại, ý tưởng thiết kế của tổng giám đốc Bùi hơi cao thâm, giống như nội công tâm pháp vậy.
Nghiêm Kỳ có thể hiểu hết không, có thể hiểu được bao nhiêu thì phải xem bản thân hắn thôi.
Nghiêm Kỳ không khỏi cau mày: “Quy tắc và bí quyết?”
Hắn rất khó hiểu, ta làm trong ngành game nhiều năm vậy rồi, sao chưa từng nghe nói thứ này?
Ngành game cũng giống như ngành tiểu thuyết, điện ảnh, nói một cách nghiêm túc nó là một ngành sáng tạo, ý tưởng rất quan trọng.
Mà thứ như ý tưởng thì có gì mà quy tắc với bí quyết? Chẳng phải dựa vào linh cảm sao?
Nếu sáng ý có thể sao chép hàng loạt, thế thì việc sáng tạo của sản nghiệp văn hóa quá đơn giản rồi, chỉ xoay quanh việc dồn sức cho từng ý tưởng thôi.
Sự thật là, nhân công chẳng bao giờ thiếu, mà sáng ý mãi mãi khan hiếm , không thể phục chế.
Nên trong ngành game này, ông lớn thiết kế game chân chính mới được tôn trọng.
Đây chính là tính khan hiếm và không thể thay thế của bọn họ.
Nên, đối với lời Lý Nhã Đạt, Nghiêm Kỳ không tin lắm.
Lý Nhã Đạt thấy được sự nghi ngờ của Nghiêm Kỳ, cũng biết nghi ngờ của hắn cũng rất bình thường.
Đa số nhà thiết kế bên ngoài, trước giờ chưa hợp tác với tổng giám đốc Bùi đều cảm thấy sáng ý phải dựa vào ý tưởng đột xuất, dựa vào linh cảm, hoàn toàn dựa vào vận may.
Nhưng hễ là nhà thiết kế tổng giám đốc Bùi dẫn dắt, góc độ nhìn nhận vấn đề đều có sự thay đổi.
Thật ra, sáng ý không thể sản xuất hàng loạt, nhưng không có nghĩa là không có quy tắc và bí quyết.
Thật ra cách thiết kế của tổng giám đốc Bùi là thay đổi góc nhìn vấn đề trong tiền đề thuận theo quy tắc thiết kế game.
Với lại còn có kinh nghiệm phong phú, năng lực thiết kế game mạnh và nắm vững trạng thái người chơi là có thể xuất hiện dấu vết.
Lý Nhã Đạt biết, nếu mình nói thẳng với Nghiêm Kỳ thì chưa chắc hắn tin.
Dù sao thì bây giờ hình tượng của Lý Nhã Đạt là một nhân viên bình thường trong nền tảng game Triêu Lộ mà, nói ra không có sức thuyết phục.
Chỉ có thể tiếp tục nhờ vị “bạn thân làm việc ở Đằng Đạt” giúp đỡ thôi.
Lý Nhã Đạt đẩy mắt kính: “Thật ra ta nghe người bạn làm việc ở Đằng Đạt nói. Nàng từng tham gia họp thảo luận game mới của Đằng Đạt, tham gia vào quá trình thiết kế mấy game thành công.”
“Mấy quy tắc và bí quyết này tự nàng tổng kết được trong quá trình thiết kế của tổng giám đốc Bùi.”
“Đương nhiên, đây chẳng phải bí mật nội bộ Đằng Đạt gì, các nhà thiết kế của bộ phận game đều biết.”
Biểu cảm Nghiêm Kỳ hơi thay đổi, ban nãy nửa nghi nửa tin, giờ thì vô cùng mong đợi.
Đây là cách thiết kế của tổng giám đốc Bùi?
Thế thì tuyệt!
Nếu người khác nói nắm vững bí quyết và quy tắc thiết kế game thì chắc chắn Nghiêm Kỳ không tin.
Vì bản thân mấy người này không thể nắm chắc có làm ra game xuất sắc không, thì lời này làm gì có sức thuyết phục?
Giống như có ngươi nói với ngươi, hắn nắm rõ giá cổ phiếu trong lòng bàn tay, kết quả vừa hỏi kỹ thì lãi trong thị trường chứng khoán của hắn còn chẳng bằng lợi tức gửi ngân hàng, chẳng phải lừa đảo thì là gì?
Mà trong giới game trong nước, Nghiêm Kỳ chỉ phục một người đó chính là tổng giám đốc Bùi.
Vì tổng giám đốc Bùi không những chuyên một loại hình game mà là toàn năng.
Game gì cũng làm, mà làm là hot.
Nếu nói tổng giám đốc Bùi nắm vững bí quyết và quy tắc thiết kế game thì Nghiêm Kỳ tin.
Vì trong ngành này, thành tựu và cống hiến của tổng giám đốc Bùi đã đủ để chứng minh điều này rồi.
“Chị Lý, ngươi nói cho ta nghe mau đi, là quy tắc và bí quyết gì?” Nghiêm Kỳ lộ ra vẻ tò mò cực mạnh.
Thấy biểu cảm của Nghiêm Kỳ, Lý Nhã Đạt biết làm nền vậy cũng được rồi.
Dù Nghiêm Kỳ nghe xong không tin, nhưng chí ít cũng sẽ suy nghĩ tỉ mỉ.
Nhưng vậy Lý Nhã Đạt cũng đạt được mục đích rồi, chí ít sẽ không đàn gảy tai trâu.
“Ở Đằng Đạt, mỗi lần tổng giám đốc Bùi quyết định làm game mới sẽ đưa ra mấy yêu cầu cực kỳ không hợp lý, bảo mấy nhà thiết kế dựa vào mấy yêu cầu này để tái hiện lại toàn diện game này.”
“Mấy nhà thiết kế suy nghĩ dựa theo mấy yêu cầu này, làm bản nháp, đến cuối cùng xác định hình thái cuối cùng của game này trong lòng tổng giám đốc Bùi, thiết kế ra.”
Nghiêm Kỳ thoáng sững sờ: “Yêu cầu cực kỳ không hợp lý?”
Lý Nhã Đạt gật đầu: “Theo “Quay Đầu Là Bờ”, tổng giám đốc Bùi đưa ra năm yêu cầu: Thứ nhất, bối cảnh Hoa Hạ, nội dung văn bản và câu đố là nhiều cổ văn; Thứ hai, game kiểu hành động bối cảnh lớn; Thứ tư, giới hạn hoàn trả dài nhất; Thứ năm tên game là “Quay Đầu Là Bờ”.”
“Sau khi đưa ra mấy yêu cầu này, tổng giám đốc Bùi không nói thiết kế cụ thể của game này nữa mà để mấy nhà thiết kế tự do phát huy.”
“Có điều sau khi làm ra Demo game, tổng giám đốc Bùi lại điều chỉnh độ khó, thêm vào vũ khí ‘Phổ Độ’.”
Nói đoạn, Lý Nhã Đạt nhớ ra chuyện mới.
Lúc vừa làm “Quay Đầu Là Bờ”, Lữ Minh Lượng vẫn ở đây, Lý Nhã Đạt là nhà thiết kế bình thường tham gia cuộc họp này.
Lúc đó nàng nghe mấy yêu cầu này của tổng giám đốc Bùi xong cứ ù ù cạc cạc, hoàn toàn không nghĩ ra khả năng game này có thể hot.
Nào ngờ, chẳng bao lâu mình đã thành nhà thiết kế chính, đích thân nhận game này.
Càng không ngờ bây giờ mình lại đến nền tảng game Triêu Lộ, lấy “Quay Đầu Là Bờ” làm ví dụ cho Nghiêm Kỳ, giảng liên quan đến tổng giám đốc Bùi.
Nghiêm Kỳ cau mày, nghiêm túc lắng nghe, biểu cảm nghiêm túc, dường như không muốn bỏ qua chữ nào.
Đầu hắn vận hành nhanh chóng, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong năm yêu cầu này.