Lúc đó hai người Lữ Minh Lượng và Lý Nhã Đạt nghe mà mặt mày ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý đồ thiết kế của tổng giám đốc Bùi, thậm chí mơ mơ hồ hồ mà nghiên cứu phát triển, mãi đến khi có demo game, mới phân tích rõ ý đồ thiết kế của tổng giám đốc Bùi.
Tuy Nghiêm Kỳ không nắm vững “cách phân tích chuẩn ý đồ của tổng giám đốc Bùi”, nhưng hắn cũng từng chơi “Quay Đầu Là Bờ”, cũng từng phân tích vào sâu hơn, nắm bắt được những chi tiết của game này và những chuyện lúc mới phát hành.
Dùng thành phẩm đối chiếu với mấy yêu cầu này, xem đáp án tiêu chuẩn trước rồi xem nội dung đề mục, đương nhiên sẽ dễ hiểu hơn Lý Nhã Đạt lúc đó nhiều.
“Nội dung cốt truyện bối cảnh Hoa Hạ và cổ văn là để thể hiện nội hàm văn hóa, trụ vững danh hiệu ‘game hành động nước nhà’; Độ khó siêu cao vừa để người chơi khiêu chiến bản thân, để người chơi có mức độ thừa nhận cao hơn, mặt khác là vì phá vỡ thế giới ảo…”
Nghiêm Kỳ soát lại từ đầu đến cuối, phát hiện năm yêu cầu này của tổng giám đốc Bùi thật sự không thể thiếu cái nào, từ thiết kế game đến tuyên truyền thời kỳ đầu, tất cả đều liên quan đến nhau.
Mà sau khi có DEMO điều chỉnh độ khó và thêm vũ khí “Phổ Độ” vào, sẽ có được hiệu quả vẽ mắt cho rồng, khiến “Quay Đầu Là Bờ” biến từ tác phẩm xuất sắc thành cấp bậc ‘thần’.
Nhưng sau khi phân tích xong Nghiêm Kỳ còn thắc mắc hơn.
“Chị Lý, đại khái ta có thể đoán được nguyên nhân của mấy yêu cầu này.”
“Nhưng… rõ ràng đây từ đầu là tổng giám đốc Bùi đã lên kế hoạch hình thái cuối cùng của game rồi nhỉ?”
“Chỉ có thể nói tổng giám đốc Bùi thiên tài, quá mạnh, những nhà thiết kế khác trong Đằng Đạt đều dựa vào ý của tổng giám đốc Bùi làm game này.”
“Gì mà ‘quy tắc và bí quyết’ ban nãy ngươi nói ở đâu?”
Lý Nhã Đạt khẽ mỉm cười: “Lúc vừa bắt đầu, ta cũng suy nghĩ giống ngươi.”
“Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại cảm thấy không phải vậy.”
“Ta hỏi ngươi hai vấn đề.”
“Đầu tiên, tổng giám đốc Bùi chỉ đưa ra mấy yêu cầu như vậy, nhưng không đề cập gì đến chi tiết thiết kế game. Thế sao tổng giám đốc Bùi xác định được, sau khi game làm ra giống trong dự liệu của mình?”
“Thứ hai, sao tổng giám đốc Bùi nghĩ ra mấy yêu cầu này?”
Nghiêm Kỳ ngạc nhiên rồi chìm vào trầm tư.
Đúng rồi, sao tổng giám đốc Bùi xác định sau khi game làm ra sẽ giống trong tưởng tượng của mình?
Trước đó Nghiêm Kỳ xác định dựa vào thành phẩm của “Quay Đầu Là Bờ”, đoán ý đồ mấy điều kiện của tổng giám đốc Bùi, nhưng thế thì suy xét lại.
Trên thực tế, chỉ bắt tay vào mấy điều kiện này, đã có phương hướng tổng quát, nhưng chi tiết có thể làm nhiều kiểu.
Sau khi tổng giám đốc Bùi đưa ra mấy điều kiện thì không quan tâm nữa, sao hắn biết game làm ra có lệch hướng không?
Chỉ có hai cách giải thích: Thứ nhất, hắn nghĩ những nhà thiết kế và mình có tâm linh tương thông, ắt có thể làm ra game như mình nghĩ bằng những điều kiện này; Thứ hai, có thể hắn cảm thấy dù chi tiết có làm ra sao, chỉ cần đảm bảo điểm chính không lệch, thì dù chi tiết có thay đổi thế nào thì “Quay Đầu Là Bờ” cũng vẫn là “Quay Đầu Là Bờ”.
Cũng có thể là có cả hai.
Mà điều khiến Nghiêm Kỳ để ý hơn là vấn đề thứ hai của Lý Nhã Đạt.
Sao tổng giám đốc Bùi nghĩ ra được mấy điều này?
Chắc chắn không phải vỗ trán cái là ra, chắc chắn có nguồn gốc.
Đột nhiên Nghiêm Kỳ lóe lên một suy nghĩ: “Ý ngươi là, mấy yêu cầu này không những là gợi ý phương hướng tổng quát của tổng giám đốc Bùi về game mà cũng là nền tảng game tổng giám đốc Bùi đang thiết kế, có thể phân tích nguồn linh cảm của tổng giám đốc Bùi từ đó?”
Lý Nhã Đạt mỉm cười gật đầu, rất hài lòng với năng lực lý giải của Nghiêm Kỳ: “Không tồi.”
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Kỳ càng chấn động.
Thì qua quá trình chế tác của Game Đằng Đạt là vậy?
Tổng giám đốc Bùi chỉ đưa ra mấy yêu cầu, sau đó người phụ trách dựa vào mấy yêu cầu này hoàn thiện cả game.
Mà mấy yêu cầu này đã điều chỉnh hướng tổng quát của tổng giám đốc Bùi về game rồi, đồng thời hắn cũng căn cứ vào nguồn gốc linh cảm để dẫn dắt nền tảng game.
Vì sao tổng giám đốc Bùi làm vậy?
Rõ ràng, một là để bồi dưỡng, tôi luyện những nhà thiết kế của mình, để bọn họ không biến thành tốt thí, mà ai cũng có thể thành nhà thiết kế game giỏi, mặt khác là vì tổng giám đốc Bùi bộn bề công việc, quá nhiều chuyện cần xem xét, cần hắn đích thân thiết kế game cũng không thực tế lắm.
Cũng khó trách Game Đằng Đạt có sản lượng cao vậy, chẳng trách tổng giám đốc Bùi đồng thời xử lý các sản nghiệp vẫn có thể tạo ra các kiểu game chất lượng cao như vậy.
Đều tạo thành từ cơ chế nghiên cứu phát triển khác hẳn công ty game khác!
Trước đó Nghiêm Kỳ vẫn luôn lo lắng, mình cũng là người chế tác, tổng giám đốc Bùi cũng là người chế tác, sao mấy tháng là tổng giám đốc Bùi lại có game hay, liều lĩnh không ngừng, mà mình chỉ làm một game còn mệt sứt đầu mẻ trán, hết hơi hết sức?
Rõ ràng, hai người không những có khoảng cách về năng lực thiết kế và năng lực quản lý, mà còn có khoảng cách rất lớn về suy nghĩ cơ bản nhất!
Xác nhận điều này rồi, chuyện kế tiếp càng quan trọng hơn.
Thông qua việc phân tích ngược mấy yêu cầu này, có nghĩa là nền tảng của thiết kế game, có thể phân tích ra nguồn gốc linh cảm của tổng giám đốc Bùi.
Mà đây chính là “quy tắc” và “bí quyết” trước đó Lý Nhã Đạt đã từng nhấn mạnh!
Nghiêm Kỳ vội hỏi: “Chị Lý, thế nên phân tích nguồn gốc linh cảm của tổng giám đốc Bùi thế nào?”
Lý Nhã Đạt dừng lại một chút rồi nói: “Về chuyện này, thật ra người bạn kia của ta cũng không thể xác định 100%, chỉ có thể suy đoán. Sau khi ta nghe nàng nói xong cảm thấy rất có lý, ngươi có thể tự kiểm tra.”
Nghiêm Kỳ gật đầu ngay: “Đương nhiên.”
Dù sao thì cũng chỉ là nghe nói, qua mấy cái miệng, ý truyền đạt cũng sẽ có lỗ hổng, sai lệch.
Với lại, rốt cuộc trong lòng tổng giám đốc Bùi nghĩ thế nào chẳng ai rõ được.