Lý Thạch nằm vùng trong quán cà phê internet Netfish rất lâu rồi, sớm đã thăm dò được cơ cấu ở đây.
Tổng giám đốc Bùi rất trẻ kia là ông chủ lớn sau lưng quán cà phê internet Netfish, có điều hơi cố chấp, vô cùng cứng đầu, phỏng chừng là kiểu không nghe lời khuyên, lên kế hoạch từ từ.
Trương Nguyên này là giám đốc khu vực, thực tế thì không có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Bùi, phụ trách công việc vận hành cụ thể của quán cà phê Internet.
Quan trọng vẫn nằm trên người tên mặt to dài này.
Hình như Mã Dương này rất thân với tổng giám đốc Bùi, với lại trông có vẻ không sáng dạ lắm, thuộc kiểu dễ bị lung lay.
Đầu tiên xử tên mặt to dài này trước, chỉ cần làm hắn lung lay, rồi dùng hắn tác động từ từ đến tổng giám đốc Bùi, chuyện lớn sẽ thành công.
Bây giờ cũng khó nói được trạng thái của tổng giám đốc Bùi, dù sao thì hai hôm nay hắn không đến quán cà phê internet Netfish, nhưng trông trạng thái của tên mặt to dài thì chắc hẳn hết chịu nổi rồi.
Tính toán của Lý Thạch rất tốt, hắn rất muốn có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Dù sao chuyện đốt tiền mãi thế này cũng không thể làm hoài được, quan trọng là đánh vào tâm lý.
Chỉ cần để mọi người trong quán cà phê internet Netfish nghi ngờ mô hình sinh lời đối với nơi này, lại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giơ tay giúp đỡ đúng lúc…
Như vậy, lần đầu tư này sẽ mười phần chắc chín.
Lý Thạch cầm ly rượu lên, đến ngồi đối diện Mã Dương.
Mã Dương đang buồn phiền, thấy gương mặt từng trải của Lý Thạch không khỏi sững sờ.
Ý gì?
Bàn của ta cũng không có gái đẹp, ngươi định làm gì?
Chẳng lẽ… tên nhà giàu này có sở thích đặc biệt?
Mã Dương bỗng chốc không biết nên nói gì, chỉ im lặng cầm ly của mình lùi lại, né xa Lý Thạch một chút.
Lý Thạch không biết nội tâm Mã Dương phong phú như vậy, nghĩ rằng hắn đề phòng mình theo bản năng.
“Chào giám đốc Mã, ta xin tự giới thiệu ta là CEO Lý Thạch của tư bản Phú Huy.”
Lý Thạch tự tin đưa danh thiếp sang: “Thật ra ta là khách quen chỗ các ngươi, không biết giám đốc Mã có hứng thú bàn chuyện hợp tác chút không?”
Mã Dương phát hiện đối phương không để ý nhan sắc của mình, Mã Dương mới yên lòng, cẩn thận nhận danh thiếp, nhìn tỉ mỉ dưới ánh đèn mờ.
Lý Thạch : “…”
Hắn phát hiện hình như giám đốc Mã này cũng không biết tư bản Phú Huy…
Lý Thạch hơi sốc.
Không lý nào?
Tư bản Phú Huy rất có tiếng trong lĩnh vực đầu tư ở khu vực Kinh Châu mà?
Nhìn từ biểu cảm miễn cưỡng của Mã Dương, hắn vốn không biết tư bản Phú Huy có thể mang đến điều gì cho quán cà phê internet Netfish.
May thay Lý Thạch đã trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm phong phú, Mã Dương chưa hiểu gì đã nhảy thẳng vào vấn đề.
Mấy nhóc con không hiểu gì là dễ lung lạc nhất.
Lý Thạch nhấp hai ngụm rượu, tản ra khí chất người thành công, giới thiệu phương án hợp tác với Mã Dương bằng giọng điệu thản nhiên mà nắm chắc tất cả.
Tóm lại, tư bản Phú Huy đầu tư vào quán cà phê internet Netfish, chỉ đạo vận hành quán cà phê Internet bằng kinh nghiệm phong phú, mọi người cùng lãi, nhanh chóng phát triển mô hình quán cà phê internet Netfish ra toàn quốc…
Tóm lại, tùy tiện vẽ ra một chiếc bánh hoàn mỹ.
Ánh mắt Mã Dương dần sáng lên, hắn dao động rồi!
Dù sao thì Lý Thạch cũng là người thành công, dù là ăn mặc hay nói chuyện đều không tầm thường, tất nhiên khác hẳn với cách nói cấp thấp như bán bảo hiểm, marketing.
Hơn nữa mỗi câu hắn nói đều đúng trọng điểm, có thể giải quyết chỗ đau hiện giờ của Mã Dương, đó chính là vấn đề lợi nhuận của quán cà phê internet Netfish!
Với tình huống ngày càng sa sút của quán cà phê internet Netfish, Trương Nguyên không đưa ra được cách giải quyết ổn thỏa, mà Bùi Khiêm cứ luôn làm việc thần bí, điều này khiến Mã Dương không tự tin.
Lý Thạch tùy tiện ném ra mấy hình thức sinh lời của quán cà phê Internet đã làm Mã Dương lung lay.
Lý Thạch đã thấy hết mọi phản ứng Mã Dương, hắn biết mình thành công rồi.
“Suôn sẻ đến lạ.”
Kế tiếp chỉ cần im lặng đợi cá mắc câu.
Lý Thạch nói xong, Mã Dương kích động, có thế thấy hắn vô cùng mong chờ kế hoạch Lý Thạch vừa mô tả.
Nhưng cũng chưa đồng ý ngay.
“Tổng giám đốc Lý, đề nghị của ngươi không tồi. Có điều… ta vẫn phải xin ý kiến của lãnh đạo.”
Mã Dương chưa quên, chuyện của quán cà phê Internet vẫn phụ thuộc vào quyết định của Bùi Khiêm.
Lý Thạch đã có chuẩn bị từ lâu rồi, khẽ mỉm cười: “Đương nhiên.”
Nói đến nước này, nói thêm quá nhiều cũng không tốt.
Lý Thạch xác định, Mã Dương đã bị mình thuyết phục hoàn toàn rồi, chỉ cần tên mặt to dài này có thể kiên trì bền bỉ thủ thỉ bên gối … à không, thổi gió bên tai Bùi Khiêm là có thể có chút tác dụng.
Hắn không sợ Bùi Khiêm nghi ngờ, đây cũng là thủ đoạn vừa đấm vừa xoa.
…
“Anh Khiêm, tình huống chính là như vậy! Chúng ta nhận đầu tư của tư bản Phú Huy, có phải có thể chuyển lỗ thành lãi không?”
Trong điện thoại, giọng Mã Dương vẫn hơi kích động.
Bùi Khiêm cười thầm.
Mã Dương thật dễ bị dao động.
Có điều Bùi Khiêm cũng không tức giận, dù sao thì trong mắt hắn, đây là một trong những ưu điểm khi làm nhân viên của Mã Dương.
Xem ra Mã Dương đã bị tổng giám đốc Lý của tư bản Phú Huy kia tẩy não rồi, nhưng không sao, Bùi Khiêm nói vài ba câu là có thể tẩy lại cho hắn.
“Lão Mã, ngươi bị người ta lừa rồi.”
Rõ ràng Mã Dương trong điện thoại hơi sững sờ.
“Anh Khiêm, sao lại nói vậy?”
Bùi Khiêm cười ha ha: “Thật ra, mấy hôm trước tư bản Phú Huy này đã gọi cho trợ lý Tân rồi. Bọn họ muốn đầu tư vào quán cà phê internet Netfish, nhưng bị ta từ chối.”
Mã Dương hơi khó hiểu: “Sao lại từ chối? Anh Khiêm, hắn đầu tư cho chúng ta một khoản tiền lớn, mọi người cùng có lời, chẳng phải rất tốt sao?”
Bùi Khiêm không khỏi mỉm cười.
Rõ ràng tổng giám đốc Lý này thấy Mã Dương dễ lung lay nên muốn tìm đường đột phát từ chỗ hắn.
Từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ suy nghĩ đầu tư vào quán cà phê internet Netfish.