Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253. Suýt Nữa Cười Ra Tiếng (2)

Chương 253. Suýt nữa cười ra tiếng (2)
Chương 253. Suýt nữa cười ra tiếng (2)

Trương Nguyên nói tiếp: “Không chỉ vậy!”

“Ta cảm thấy đối phương có chuẩn bị, chiêu này đánh thẳng vào điểm yếu của chúng ta!”

“Dựa theo kế hoạch của tổng giám đốc Bùi, từ đầu quán cà phê Internet của chúng ta theo hướng cao cấp, vì vậy giá tương đối cao.”

“Đối phương muốn đẩy chúng ta xuống nước, cạnh tranh giá với chúng ta, chuyện này rất khó xử lý.”

“Nếu chúng ta không hạ giá, thế thì có điểm yếu rất lớn về mặt giá cả.”

“Lấy ví dụ, giá của chúng ta vốn cao hơn nơi khác 40%, nhưng môi trường và phục vụ của chúng ta tốt hơn, có không ít khách vui vẻ tiêu thêm tiền vì điều này, hưởng thụ phục vụ tốt hơn.”

“Nhưng bây giờ đối phương đốt tiền giảm giá, giá của chúng ta cao hơn bọn họ 60%, thậm chí còn hơn thế nữa, khách hàng sẽ tình nguyện tiêu tiền nhiều như vậy để mua môi trường và phục vụ của chúng ta sao?”

Mã Dương cau mày: “Thế chúng ta cũng hạ giá?”

Trương Nguyên lại lắc đầu: “Không được! Chúng ta đi theo con đường cao cấp, hạ giá sẽ thiệt hại mặt dư luận, huống hồ cùng là đốt tiền, chúng ta vẫn luôn lỗ, sao mà đốt lại bọn họ?”

“Hơn nữa, người quên lần trước chúng ta đề nghị hạ giá tổng giám đốc Bùi nói gì rồi à?”

Mã Dương á khẩu.

Trước đó quán cà phê internet Netfish vừa mới lỗ, Trương Nguyên từng đề nghị cách giảm giá, bị Bùi Khiêm bác bỏ thẳng thừng.

Lần này đề nghị nữa thì phỏng chừng kết quả cũng vậy.

Nhưng không hạ giá cũng không được, bây giờ cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish đang trong tình trạng bị bao vây tứ phía, mấy cửa hàng này chỉ cần điên cuồng phát tờ rơi ở mấy đầu đường gần quán cà phê internet Netfish là có thể kéo gần hết khách đi.

Dù có nhiều nhà giàu vô cùng trung thành với quán cà phê internet Netfish cũng vô dụng, dù sao thì khách hàng không để ý giá cả chỉ chiếm thiểu số, đa số vẫn so sánh giá.

Sắc mặt Trương Nguyên nghiêm túc: “Báo cáo với tổng giám đốc Bùi đi, đây không phải chuyện chúng ta có thể làm chủ được!”

 

Trong taxi, Bùi Khiêm đang ngủ ngon lành.

Điện thoại lại reo.

Bùi Khiêm bị đánh thức từ trong mơ, không vui lắm.

Nhưng vừa thấy là Mã Dương gọi, nghĩ đến hắn vừa cho mình mượn bài để chép, Bùi Khiêm vẫn tha cho hắn.

“Sao vậy lão Mã?”

Trong điện thoại, Mã Dương nhanh chóng thuật lại nguy cơ to lớn quán cà phê internet Netfish gặp phải một lượt.

“Anh Khiêm, tình huống đại khái là vậy.”

“Ta và Trương Nguyên phân tích, chắc chắn những chuyện này không đơn giản, chắc chắn có người giở trò phía sau!”

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Giọng Mã Dương rất sốt ruột.

Bùi Khiêm tỉnh cả ngủ.

Có chuyện tốt vậy nữa?

Bùi Khiêm suýt nữa cười thành tiếng, vốn dĩ áp lực thua lỗ chu kỳ này rất lớn, hắn còn đang nghĩ không biết đến lúc đó có thể lỗ thành công không.

Kết quả, vừa định ngủ thì có người đưa gối đến!

Bây giờ cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish một tháng lỗ ba trăm nghìn, nhưng điều kiện tiên quyết là dịch vụ và đồ uống của quán cà phê Internet có thu nhập nhất định.

Tuy Trần Lũy đi rồi, nhưng ảnh hưởng vẫn còn, có không ít khách hàng thích đến quán cà phê internet Netfish ngồi lúc rảnh, nên so với ban đầu, lỗ của quán cà phê Internet thấp hơn nhiều.

Bây giờ những quán xung quanh canh tranh giá cả, lượng khách của quán cà phê internet Netfish bị cắt giảm, vậy trước kết toán Bùi Khiêm lại có thể thu nhập ít hơn chút rồi!

Nếu mấy cửa hàng này có thể kiên trì, thế thì có nghĩa chu kỳ sau, thu nhập của quán cà phê internet Netfish sẽ tiếp tục giảm, thế thì thật sự…

Quá tuyệt vời luôn!

Bây giờ chỉ còn một tuần nữa là kết toán, một phần thu nhập của quán cà phê internet Netfish sẽ đổ sông đổ biển, con số có thể đạt đến bảy tám trăm nghìn đồng.

Đừng bao giờ xem thường bảy tám trăm nghìn đồng này, nói không chừng giảm thu bảy tám trăm nghìn này thì lãi sẽ thành lỗ, điều này khác một trời một vực!

Bùi Khiêm cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, không để bản thân bật cười thành tiếng.

Mã Dương thấy bên Bùi Khiêm im lặng, càng cảm thấy chuyện nghiêm trọng: “Làm thế nào đây, anh Khiêm?”

Bùi Khiêm xoa xoa khóe môi cứ nhếch của mình, nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Đừng lo, lúc này không cần làm gì hết.”

“Các ngươi không cần làm gì cả, ta tự có sắp xếp!”

Tối thứ sáu, ngày 25/6.

Tiếng hát vẫn vang lên trong quán cà phê internet Netfish, nhưng bàn ghế dưới sân khấu đều trống trải, chỉ có hai ba người đến uống rượu.

Ca sĩ hát uể oải ỉu xìu, người dưới sân khấu cũng nghe đến buồn ngủ.

Mã Dương mặt ủ mày ê.

Phải làm gì đây!

Đòn tấn công của mấy quán xung quanh ngày càng dữ dội, lượng khách bên quán cà phê internet Netfish ngày càng ít.

Tuy buổi tối có ca sĩ cố định, nhưng mấy quán bar xung quanh không những có ca sĩ cố định mà còn có giảm giá rượu!

Mấy quán bar kia vừa đông vừa sôi nổi, nhiều khách quen của quán cà phê internet Netfish cũng quay lưng.

Dù sao thì đa số mọi người đến quán bar để chơi, xã giao, ít ai muốn đến môi trường quạnh quẽ uống rượu giải sầu, huống chi ở đây còn đắt nữa.

Tuy ca sĩ cố định mới hát không tồi, nhưng vẫn kém xa trình độ của Trần Lũy, đương nhiên cũng không hút khách gì mấy.

Càng ít người hắn càng không có động lực, càng không có động lực càng không tập trung hát, dần dần rơi vào vòng tuần hoàn ác tính.

“Anh Khiêm bảo ta không cần làm gì cả.”

“Nhưng, ta hụt hẫng quá…”

Mã Dương uống rượu giải sầu, cảm thấy mình hơi khổ sở.

Quán cà phê internet Netfish lỗ liên tiếp, Takeaway Netfish cũng không thấy khởi sắc, lần này lại là nhà dột còn mắc mưa, điều này khiến hắn nghi ngờ bản thân vô cùng.

Trên bàn tại một góc vắng vẻ trong quán cà phê Internet, Lý Thạch thưởng thức một ngụm cocktail, khóe miệng dần cong lên.

Quả nhiên là đám trẻ, đấu với ta, quá non.

Tư bản Phú Huy đầu tư không ít sản nghiệp ở Kinh Châu, cũng có sức ảnh hưởng không tầm thường.

Chỉ cần đốt chút tiền, kết hợp với mấy quán xung quanh quán cà phê internet Netfish làm vài hoạt động, quán kia được lượng khách và độ quan tâm, thuận lợi đàn áp quán cà phê internet Netfish một chút, để việc đầu tư của tư bản Phú Huy có thể tiến hành thuận lợi hơn.

Đối với Lý Thạch và mấy quán xung quanh, đây là việc đôi bên cùng có lợi.

Hết chương 253.
Bình Luận (0)
Comment