“Tóm lại là, tổng giám đốc Bùi rất giỏi đi ngược lại với cách làm thịnh hành trên thị trường.”
“Trông bên ngoài thì dường như quay lưng với khẩu vị của người chơi, nhưng thực tế là tư duy phá vỡ quy tắc lối mòn đã khiến người chơi chán ngán, dùng cách khác, niềm vui ở mức độ cao hơn để dẫn dắt người chơi, thoát khỏi game phổ biến.”
Nghiêm Kỳ vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép lại trên máy tính.
Mấy nội dung này nghe có vẻ rỗng tuếch, khá giống mấy nội dung lý luận suông, nếu không có ví dụ tương ứng thì thật sự rất khó hiểu.
Bây giờ Nghiêm Kỳ vẫn chưa thể hiểu sâu được, nhưng hắn có thể từ từ hiểu ra dựa vào những game của Đằng Đạt.
Sau khi ghi chép xong, Nghiêm Kỳ nhanh chóng liếc sơ qua mấy quy tắc này, dường như đang nghĩ ngợi gì đó: “Nêm suy nghĩ trước đó của ta sai hoàn toàn rồi.”
“Ta nghĩ “Quay Đầu Là Bờ” đã làm rất hoàn hảo trong những game thể loại hành động trong nước rồi, nhưng thức tế là xem xét vấn đề bằng ánh mắt cứng nhắc, yên tĩnh.”
“Ta thấy được hình ảnh hai năm trước tổng giám đốc Bùi đã thấy rồi.”
“Nếu để tổng giám đốc Bùi bây giờ quyết định làm một game hành động nữa, chắc chắn game hắn làm ra sẽ khác xa “Quay Đầu Là Bờ”.”
“Mà nếu ta muốn để game thành công, ắt phải học hỏi tổng giám đốc Bùi, cố gắng suy nghĩ vấn đề từ góc độ của tổng giám đốc Bùi.”
Lý Nhã Đạt hài lòng gật đầu: “Không tồi, chính là đạo lý này.”
Cách nghĩ trước đó của Nghiêm Kỳ hoàn toàn đảo lộn rồi, hắn cau mày bắt đầu nguy nghĩ cẩn thận.
Thật ra đến giờ “Quay Đầu Là Bờ” vẫn chưa lỗi thời, nhưng chắc chắn hắn không thể làm một game mô phỏng “Quay Đầu Là Bờ” được.
Vì game của tổng giám đốc Bùi đều dẫn trước thời đại mới có thể thành công.
Nếu Nghiêm Kỳ muốn thành công, nhất định phải học tập tổng giám đốc Bùi, thiết kế một game dẫn trước thời đại.
Nhất định phải có phong cách khác biệt rõ ràng với “Quay Đầu Là Bờ”.
Nghiêm Kỳ rất rõ ràng, bản thân không thể làm được trình như tổng giám đốc Bùi, game hành động làm ra cũng gần như không thể đạt đến trình độ cao như “Quay Đầu Là Bờ”.
Nhưng có câu, có cố gắng mới có thành quả, cố gắng đạt được 100 điểm có thể cuối cùng sẽ được 90 điểm, nhưng cứ cố gắng 60 điểm thì kết quả cuối cùng rất có thể là không đạt.
Nên Nghiêm Kỳ phải cố gắng noi theo tổng giám đốc Bùi, như vậy thì dù không thể hot, chí ít cũng có thể kiếm được tiền, vả lại còn có thể đặt nền tảng vững chắc cho nhiều game bùng nổ trong tương lai.
“Thế thì… chị Lý, nên làm ngược lại thế nào?”
“Thật ra “Quay Đầu Là Bờ” làm trái với game hành động nước nhà trước đó, miễn cưỡng tăng độ khó. Nếu ta phải làm ngược lại, giảm độ khó xuống, thế chẳng phải trở về như cũ sao?”
“Hình như cũng không thông thuận lắm nhỉ.”
Lý Nhã Đạt mỉm cười: “Đương nhiên không thể quay về rồi.”
“Cái gọi là ‘làm ngược lại’, nó không phải là một đường thẳng mà là quá trình tăng tiến hình xoắn ốc. Ngược lại không phải bảo ngươi quay về đường cũ mà là sau khi củng cố quy tắc hiện có thì tiếp tục phát triển cao hơn.”
0
“Về việc tiến lên hình xoắn ốc thế nào thì ngươi vẫn phải tự nghĩ chứ ta không giúp được.”
Thật ra Lý Nhã Đạt có thể thiết kế nhưng nàng không muốn can thiệp quá nhiều.
Câu cá cho người chẳng bằng dạy người câu cá, nàng đã truyền đạt cách cho Nghiêm Kỳ rồi, có thể làm được game không, cuối cùng làm được đến trình độ nào đều phải dựa vào bản thân Nghiêm Kỳ.
Nghiêm Kỳ vội nói: “Cảm ơn rất nhiều!”
“Nếu không phải chị Lý ngươi thức tỉnh ta, có thể bây giờ ta vẫn đang làm game mô phỏng “Quay Đầu Là Bờ”, thế chắc hẳn cuối cùng sẽ thất bại.”
“Bây giờ tuy game mới vẫn chưa có manh mối gì, nhưng phương hướng tổng quát rõ ràng hơn nhiều rồi!”
“Ngươi chia sẻ cho ta những nội dung quý giá thế này, ta thật sự không biết cảm ơn ngươi thế nào!”
Lý Nhã Đạt cười cười: “Không cần cảm ơn ta, phải cảm ơn tổng giám đốc Bùi chứ.”
“Game nước nhà xuất sắc ngày càng nhiều là ý muốn của tổng giám đốc Bùi, cũng là chuyện tổng giám đốc Bùi vẫn đang làm.”
“Ngươi có thể làm ra một game hành động nước nhà xuất sắc đã là một kiểu báo đáp rồi.”
“Theo ta thấy, thật ra ngươi không thiếu gì cả, chỉ thiếu cách làm thật sự, tự tin và can đảm.”
“Bây giờ, cách thức ngươi cũng nắm được rồi, chỉ cần từ đầu đến cuối giữ tự tin và can đảm là chắc chắn không có vấn đề gì.”
Lý Nhã Đạt nói vậy khiến Nghiêm Kỳ tự tin bội phần.
Tuy là tin đồn thôi, Nghiêm Kỳ cũng không thể xác định tính chân thật của cách nói này, nhưng không thể không thừa nhân, câu nói này có rất nhiều gợi ý cho hắn.
Với lại, cũng cung cấp cho hắn mạch suy nghĩ thiết kế game thật.
Hoàn toàn có thể dựa vào mạch suy nghĩ này để thử, nếu đi không được thì tính tiếp, dù sao cũng chỉ thử thôi, viết bản nháp thiết kế, không cần tiêu tiền.
Nghiêm Kỳ lưu tài liệu ghi chép chi tiết của mấy nội dung này lại, sợ mất bản nháp.
Sau đó hắn bắt đầu đối chiếu mấy nội dung này, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc game mới của mình nên làm thế nào.
“Đầu tiên là tìm chỗ bắt đầu thích hợp.”
“Ừm… chắc là độ khó của game.”
“Đối với game hành động, cụ thể độ khó làm đến mức nào rất quan trọng, với lại vừa khéo có thể dùng cách ‘thăng tiến hình xoắn ốc’ chị Lý nói để suy xét thử xem.”
Đại não Nghiêm Kỳ vận truyền nhanh chóng, tiến vào trạng thái trầm tư.
Hắn cố gắng để mình nhập vai vào tổng giám đốc Bùi, tưởng tượng nếu tổng giám đốc Bùi là mình, bây giờ quyết định làm một game thể loại hành động thì sẽ làm thế nào.
Có thể chắc chắn một điều, chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ thay đổi cách làm “Quay Đầu Là Bờ” đáng kể.
Mà thay đổi đáng kể này không phải đảo lộn hay quay xe mà là tiến lên hình xoắn ốc.
Game thể loại hành động trong nước ban đầu có độ khó quá thấp thì không có tính khiêu chiến với người chơi, quái vật không đủ lợi hại nên người chơi bị chém vài đao cũng không thành vấn đề, sẽ không chết, sau khi chết cũng không có cơ chế trừng phạt gì.