Hoạt động hơi ổn hơn là ca hát, là hoạt động khá bình thường và được chấp nhận kha khá, nhưng ca hát hơn một tiếng thì khán giả cũng sẽ chán.
Mọi người muốn xem nhất là thi đấu.
Nên, tốt nhất là sắp xếp trận làm nóng hội trường, với lại hai bên thi đấu cũng có phân lượng nhất định mới có thể bùng nổ cảm xúc lên mức cao nhất.
Bây giờ xem ra, sắp xếp vậy khá thành công, dẫn đến những bình luận tốt từ khán giả trong nước.
Trong tiếng hoan hô ở hiện trường, trận đấu của đội một và hai DGE chính thức bắt đầu!
Đồng đội hai bên làm việc chăm chỉ vì ngày này, cố gắng thể hiện những gì trong lúc luyện tập hàng ngày, hoàn toàn không thua gì thao tác đội tuyển chuyên nghiệp, đặc biệt là người trẻ tuổi có năng lượng dồi dào, khiến tiếng hò reo cứ cao dần.
Thỉnh thoảng cũng thao tác bậy bạ vì căng thẳng khiến cả hội trường bật cười, la hét ầm ĩ.
Mà mỗi lần đánh xuất sắc, hoặc có cảnh bậy, trong phòng livestream luôn có bullet screen bay vèo vèo.
“Đánh đơn dưới tháp giết ngược hai người, giá trị sẽ tăng gấp đôi!”
“Support này sao mà xuất hiện ở tường? Giá trị reset!”
“Người đi rừng đội một khá quá nhỉ, áng chừng giá trị tầm 5 triệu một năm, có cao hơn không?”
Bullet screen bắt đầu đoán giá trị, khiến trong phòng live thành cái chợ đến nơi, hiệu quả tiết mục tuyệt vời.
Những khu vực khác trên thế giới vẫn đang xem tuyển tập trận đấu, nghe bình luận líu lo, khán giả trong nước đã vào trạng thái xem thi đấu rồi!
……
Sau hậu trường đấu trường GPL.
Trương Nguyên đang lướt diễn đàn, xem khán giả bình luận về việc mình lên sân khấu hát.
Bình luận khá chính diện, có điều người giục hắn rút thăm hơi nhiều.
Rõ ràng động cơ của mọi người không đơn giản lắm.
Trần Lũy đùa: “Anh Trương quả là bảo đao không sờn, có hứng thú đến concert của ta làm ca sĩ hỗ trợ không?”
Trương Nguyên cười ha ha: “Thôi, ta vẫn rất rõ mình được mấy cân mấy lượng.”
“Thật ra, nói thật với ngươi…”
Trương Nguyên nói nhỏ: “Lần này ta lên sân khấu hát cũng chẳng phải ham hố gì, chỉ muốn tránh nồi thôi.”
Trần Lũy thoáng sững sờ: “Né nồi? Sao vậy?”
Hắn hơi khó hiểu, Trương Nguyên có thể có “nồi” gì?
Câu lạc bộ DGE là câu lạc bộ có thể kiếm tiền nhất trong nước, vì câu lạc bộ khác đều liêu tục chi tiền mua người để theo đuổi thành tích, chi phí khổng lồ nhưng DGE chỉ bán người, với lại các bên cũng bán rất rẻ.
Về phần câu lạc bộ Esports, nó càng khiến giải đấu GPL thuận buồm xuôi gió.
Trương Nguyên nhảy từ quán cà phê Internet Netfish sang Esports rất thành công, đang lên như diều gặp gió, thuận lợi mà né nồi là sao?
Với lại, sao lại né nồi?
Vì sao lên sân khấu hát thì tránh nồi?
Trương Nguyên thấy xung quanh không có ai, Trần Lũy lại là anh em tốt tin được, thế là hắn đè thấp giọng, khổ não cằn nhằn: “Còn chẳng phải vì Bao Húc làm Chịu Khổ Travel gì đó sao!”
“Tốp người phụ trách đầu tiên đã đi Thần Nông Giá rồi, bấm ngón tay tính toán, phỏng chừng cũng còn tâm một hai tuần, tốp thứ hai sẽ lên đường.”
“Danh sách tốp đầu đều là những người phụ trách quan trọng của các bộ phận cốt lõi trong Đằng Đạt, như Hoàng Tư Bác, Hồ Hiển Bân, Tiêu Bằng,... chẳng ai chạy thoát, bị bế đi cả!”
“Ta thấy, Tiêu Bằng đã lãnh đạn thay ta rồi, nếu ta vẫn ở quán cà phê Internet Netfish, tên của Tiêu Bằng phải đổi thành ta.”
“Nhưng trốn được lần đầu, hông trốn được mười lăm, bây giờ bắt đầu giải thế giới GOG rồi, ta sợ không thoát khỏi tầm mắt của tổng giám đốc Bùi…”
Trương Nguyên thật sự là quá bi thương.
Lúc có danh sách nhóm đầu tiên, hắn đã thấy sau lưng lạnh toát, thấy không ổn lắm.
Để tự cứu, Trương Nguyên vắt óc, khổ não nghĩ cách.
Bây giờ thấy lưỡi đao của Chịu Khổ Travel sắp ập đến, có thể không vội sao?
Trần Lũy chấn động: “Ể? Có chuyện này nữa hả? Nhưng mà lên sân khấu hát có thể không đi Chịu Khổ Travel sao? Ngươi xác định?”
Trương Nguyên lắc đầu: “Không xác định, nhưng đáng để thử.”
“Thật ra, đây là thành quả nghiên cứu lý luận mới nhất của đồng nghiệp bên bộ phận nhân sự, ta định thử nghiệm quan niệm này trước, không dám nói chắc chắn sẽ thành công, nhưng lỡ đâu thành công thì sao?”
Trần Lũy hứng thú: “Gần đây nghiên cứu lý luận của thành quả?”
“Hay vậy, bộ phận nhân sự bên các ngươi còn nghiên cứu lý luận nữa à?”
Trương Nguyên gật đầu: “Đương nhiên, tình thần Đằng Đạt do bộ phận nhân sự tổng kết được, không thể không nói là rất có tác dụng.”
“Lần này nội dung bộ phận nhân sự tổng kết được lại có thay đổi, ta vừa xem thử, đây chẳng phải nguyên nhân ban đầu tổng giám đốc Bùi làm Chịu Khổ Travel sao? Hơn phân nửa là đáp án chuẩn rồi! Thế là t quyết định sao ra, thử xem.”
Trần Lũy càng hứng thú hơn, hỏi đồn: “Anh Trương ngươi nói mau đi, ta rất tò mò!”
“Ngươi nói tổng giám đốc Bùi làm Chịu Khổ Travel thật sự không phải tâm huyết dâng trào mà là có mục đích sâu xa?”
Trương Nguyên gật đầu: “Đúng rồi!”
“Lúc Ngô Tân bên bộ phận nhân sự tuyển dụng thấy có người phát sổ tay kiểm tra kiến thức tinh thần Đằng Đạt bị hiểu lệch, thế là tìm tổng giám đốc Bùi, kết quả bị tổng giám đốc Bùi dạy dỗ một trận.”
“Thế là hắn mới tổng kết lại tinh thần Đằng Đạt, nhất là nghiên cứu quan hệ giữa công việc và giải trí.”
“Lý luận này của hắn nghe hơi thâm sâu, có gì đó ‘‘tha hóa của lao động’, ta không ghi nhớ, cũng không hiểu toàn bộ, nhưng nghe Ngô Tân giải thích xong, ta cũng ghi nhớ đơn giản, phổ thông.”
“Trước đó chúng ta đều nghĩ, làm việc và giải trí phải phân biệt rõ ràng, làm việc thì nên vất vả, mệt mỏi, cực khổ, mà cố gắng làm việc để vui chơi tốt hơn, giải trí là trợ lực và điều hòa của công việc.”
“Nhưng theo tổng giám đốc Bùi thấy, đây là sai lầm.”
“Làm việc và giải trí là tổng thể hai mặt, làm việc nên giải trí, mà giải trí cũng có thể là làm việc!”
“Mà mục tiêu của tổng giám đốc Bùi chính là thay đổi trạng thái tha hóa của lao động, để nó trở về hình dáng ban đầu, để công việc không còn là việc tốn sức, cực khổ nữa mà trở thành chuyện tràn ngập niềm vui.”