“Ngô Tân nói, hai quan điểm này trông có vẻ tương tự, đều khích lệ giải trí, nhưng trên thực tế bản chất chúng khác nhau, thế giới suy nghĩ càng một trời một vực.”
Trần Lũy nghe mà sững sờ: “Hay ha, ta vẫn luôn cảm thấy Đằng Đạt đi làm chơi game là đủ lạ rồi, kết quả đi làm chơi game còn có thể thăng cấp lên triết học cao cấp vậy?”
“bộ phận nhân sự của các ngươi ngọa hổ tàng long thật!”
“Ý của tổng giám đốc Bùi thật sự cao thâm vậy? Ừm… cũng đúng, nếu người khác thì ta không tin chứ nếu là tổng giám đốc Bùi thì rất đáng tin.”
“Nhưng chuyện này liên quan gì việc ngươi ném nồi?”
Trương Nguyên giải thích: “Ta nghe thành quả nghiên cứu lý luận này của Ngô Tân, cảm thấy được truyền cảm hứng.”
“Trước đó ta vẫn đang tìm, tìm xem tốp người phụ trách đầu tiên Chịu Khổ Travel có điểm chung gì, muốn nghiên cứu quy tắc rộng rãi, xem rốt cuộc người thế nào sẽ bị tổng giám đốc Bùi đưa đi chịu khổ.”
“Kết quả nghiên cứu cả buổi, ngoài phát hiện bọn họ đều đang là người phụ trách của những bộ phận quan trọng, có thành tích không tệ ra thì chẳng tìm được điểm tương đồng gì khác.”
“Ta hơi khó hiểu, theo lẽ thường, bộ phận khác kiếm tiền cũng không ít, vì sao tổng giám đốc Bùi ưu tiên chọn bọn họ?”
“Sau này kết hợp với lời Ngô Tân nói ta mới hiểu, vì mấy người bọn họ tách biệt công việc và giải trí rõ rệt nhất, không phù hợp với quan niệm của tổng giám đốc Bùi nhất!”
“Ngươi xem, Hoàng Tư Bác của phòng làm việc Phi Hoàng, Hồ Hiểm Bân của bộ phận game, Tiêu Bằng của quán cà phê Internet Netfish, Nhuế Vũ Thần của Takeaway Netfish, Diệp Chi Chu của Game Thương Dương, Trầm Nhân Kiệt của phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo Inferior Horse, Mã Nhất Quần của trang web văn học mạng Điểm Kết…”
“Mấy người này có một đặc điểm chúng là bọn họ tận tâm với công việc của mình, tất cả đều dồn hết sức vào công việc của bộ phận mình, ít khi có hoạt động giải trí. Hoàn thành công việc đâu ra đấy, chỉ biết cắm đầu kiếm tiền, ít khi vui chơi.”
“Rõ ràng không phù hợp với mong đợi của tổng giám đốc Bùi dành cho bọn họ!”
“Rồi lại nhìn sang người phụ trách chưa được chọn.”
“Bên Palpitation Hotel, Trần Khang Thác cứ dăm ba ngày là đến nhà ma chơi.”
“Bên Logistics Nghịch Phong, tuy Lữ Minh Lượng cũng làm việc rất tốt, nhưng tự do nhàn nhã, chẳng suy nghĩ đến việc kiếm tiền, mãi sau này mới quyết định mở rộng thị trường bắt đầu nhận chuyển phát nhanh.”
“Bên Chợ Ăn Vặt, Trương Á Huy vừa kinh doanh Chợ Ăn Vặt vừa đích thân bán mì lạnh nướng tìm vui.”
“Cả ta nữa, trước đó thường đến hiện trường xem thi đấu, hoặc tụ họp chơi cùng giám đốc Mã và mấy đội viên DGE.”
“So sanh như vậy sẽ thấy sự khác biệt rõ rệt.”
“Tổng giám đốc Bùi chọn ra những người một lòng đâm đầu vào công việc, hoạt động giải trí ít thậm chí là không có, rạch ròi giải trí và làm việc; Mà người không chọn đều làm việc lẫn vui chơi, kết hợp cả hai khá tốt, rất có tinh thần sáng tạo!”
“Nên nói tổng giám đốc Bùi làm Chịu Khổ Travel này rõ ràng là có hàm ý sâu xa.”
“Rõ ràng là đang nhắc nhở những người phụ trách này, phải cố gắng nhanh chóng thay đổi thái độ làm việc không đúng đắn, đừng tiếp tục nghiêm túc như thế, mà phải để lao động trở về trạng thái vui vẻ vốn có của nó, hưởng thụ vui vẻ trong công việc nhiều hơn mới có thể sáng tạo tốt hơn!”
Biểu cảm của Trần Lũy cứ như đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm.
Hay thật chứ, sao nghe lý luận này cứ ảo ma!
Tổng giám đốc Bùi lại chê những người phụ trách làm việc quá nghiêm túc?
Nhưng nghe Trương Nguyên phân tích như vậy, đặc biệt là kết hợp với ví dụ thực tế, so sánh người phụ trách đi Chịu Khổ Travel và người phụ trách chưa đi Chịu Khổ Travel, rất có sức thuyết phục!
Trần Lũy trầm mặc một lát, nói: “Có nghĩa là tổng giám đốc Bùi nghĩ mấy người phụ trách này bề ngoài nghiêm túc làm việc, có ích cho công ty, nhưng thực tế quan niệm làm việc cứng nhắc của bọn họ sẽ giới hạn chính họ, khóa chặt linh cảm trong công việc nên cần phải điều chỉnh?”
Trương Nguyên gật đầu: “Ta cảm thấy đây là giải thích hợp lý duy nhất.”
“Nên, để danh sách Chịu Khổ Travel kỳ sau không có ta, ta phải thay đổi nhiều hơn.”
“Dù sao thì những người cần chỉnh đốn nhiều nhất của tốp một đã chịu khổ về rồi, tốp hai có ít vấn đề hơn những vẫn phải chỉnh đốn.”
“Rất có thể ta có trên danh sách tốp hai, vì rõ ràng ta cũng không đạt được trạng thái làm việc ‘giải trí trong công việc, tạo niềm vui trong giải trí’ tổng giám đốc Bùi mong đợi.”
“Nên, ta phải điểm quan trọng của thi đấu GOG này, kiếm thêm cảm giác tồn tại, thể hiện sự thay đổi của ta với tổng giám đốc Bùi, vậy mới có thể miễn chịu khổ!”
Trần Lũy tin hẳn, gật đầu.
“Làm người phụ trách Đằng Đạt thật sự không dễ dàng gì, người không có đầu óc tốt thì không làm nổi.”
“Giống như tổng giám đốc Bùi có suy nghĩ sâu xa thế này, người bình thường thật sự không lý giải được.”
Trương Nguyên nói: “Nên vẫn phải dựa vào người phụ trách các bộ phận hợp tác lại tìm hiểu! Sức mạnh một người có hạn.”
“Nếu không phải Ngô Tân nhắc nhở, ta nghĩ nổ não cũng không nghĩ đến thì ra tổng giám đốc Bùi sẽ có ý này.”
“Ài, không nói nữa, sắp kết thúc trận làm nóng hội trường rồi, chuẩn bị lên sân khấu thôi.”
“Chúng ta lại hát chung một bài, sau đó ta lại rút thăm cho khán giả, hôm nay kiếm cảm giác tồn tại vậy đủ rồi, mai trước khi trận đấu bắt đầu kiếm tiếp.”
Trương Nguyên đứng lên, chỉnh trang phục diễn, chuẩn bị lên sân khấu lần nữa.
…
Lúc này, Bùi Khiêm đang ở nhà vừa vui vẻ ăn khoai tây, vừa xem thi đầu trên ti vi.
Thấy Trương Nguyên lên sân khấu hiện trường, Bùi Khiêm không khỏi sững sờ.
“Sao Trương Nguyên ra hát vậy? Buông thả bản thân à?”
“Công việc bình thường khiến hắn thấy chán nên giám đốc Trương quyết định… thành idol để tìm lại hào quang lúc làm ca sĩ cố định?”
“Nhưng hành động này của hắn đáng khen và đề xướng!”
Thấy bullet screen trong phòng livestream “Giám đốc Trương hát hay quá” và “Đề nghị giám đốc Trương debut ngay đi”, Bùi Khiêm cũng không khỏi hơi buồn cười.