Nên, Bùi Khiêm cũng đã nghĩ xong lý do rồi, vẫn phải nghĩ cách tiếp tục dụ Vu Phi ở lại.
Vu Phi rất không tình nguyện ngồi xuống sofa, miễn cưỡng uống ngụm trà.
Mấy lần trước, tốt xấu gì vẫn có hy vọng, cảm thấy cùng lắm một tuần hơn là có thể rời khỏi bộ phận game, về tiếp tục viết sách rồi.
Kết quả giờ hay rồi, Hồ Hiển Bân bị điều đi rồi, nhà thiết kế chính bộ phận game là mình làm đến bao giờ?
Hoàn toàn không chuẩn xác!
Vu Phi nhìn tổng giám đốc Bùi, chuẩn bị ra chiêu, không thể ở lại nữa.
“Tổng giám đốc Bùi, ta thật sự không thể làm thay nữa.”
“Ngày nào độc giả cũng mắng ta là bồ câu tinh, ba tháng trước nói có sách mới, kết quả giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.”
“Trước đó vì ta vừa nhận bộ phận game, nhiều việc không quen, nên ngày nào cũng bận rộn, sau đó ta nói trong nhóm độc giả, bây giờ ta đang làm thay giám đốc kế hoạch ở bộ phận game, đang thiết kế game mới không có thời gian viết sách mới.”
“Kết quả độc giả của ta chẳng tin, còn nói ta ngốc chết được, viện lý do cũng không biết, cả ngày cứ lừa độc giả…”
“Tổng giám đốc Bùi, ta oan muốn chết!”
“Tháng này ta đã hứa với độc giả phải ra sách mới rồi, thật sự không thể trì hoãn nữa!”
“Với lại bản nháp thiết kế “Quỷ Tướng 2” đã hoàn thành rồi, ngươi tùy tiện chọn một người trong bộ phận game làm giám đốc kế hoạch làm tiếp, cái này đâu có gì khó!”
Vu Phi thật sự rất oan.
Trước đó hắn làm “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, nói mình đang giúp đỡ bộ phận Game Đằng Đạt, cũng tham gia thiết kế game, trong nhóm độc giả còn nhao nhao khen hắn, nói hắn đỉnh, viết đồng nhân thành chính sử luôn.
Kết quả đến “Quỷ Tướng 2”, tình huống hơi bất ổn.
Vì mấy độc giả đều cảm thấy, ngươi viết tiểu thuyết, đi tham gia vào “Vĩnh Đọa Luân Hồi” mình tự viết thì cũng đúng, hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện như nghiên cứu phát triển game mới liên quan gì ngươi?
Game Đằng Đạt đầy nhân này, làm gì đến phiên ngươi giúp đỡ?
Ồ, hiểu rồi, chắc chắn là trước đó tác giả cho ké “Vĩnh Đọa Luân Hồi” thoải mái quá, quen thói làm cá muối, nên mới lừa độc giả nói mình bận, không đi khỏi bộ phận game.
Nói thẳng là lười viết, còn muốn ở ẩn vài tháng nữa.
Sao mà được? Lừa trong đội sinh sản cũng không dám nghỉ thế này!
Thế là bầu không khí trong nhóm độc giả ngày càng không ổn, mọi người đều nói Vu Phi mồm bảo bận nhưng thực tế là ở ẩn.
Vu Phi rất bất đắc dĩ, quan trọng là nội dung của “Quỷ Tướng 2” đâu có nói lung tung trong nhóm độc giả được, game mới phải giữ bí mật.
Nói mình đang làm giám đốc kế hoạch thế ở Đằng Đạt, mấy độc giả vốn không tin!
Nên bây giờ Vu Phi nói với tổng giám đốc Bùi, ý rất rõ ràng, thiết kế “Quỷ Tướng 2” đã xong rồi, nhà thiết kế chính của bộ phận game thì tổng giám đốc Bùi ngươi cứ chọn đại ai lên là được, nói gì ta cũng không làm nữa!
Bùi Khiêm nghiêm túc hẳn: “Có chuyện này nữa?”
“Thế này đi, ta bảo trợ lý Tân làm bản ủy nhiệm cho ngươi, hoặc kiểu thư mời, chính thức ủy nhiệm ngươi làm người phụ trách của bộ phận game!”
“Đến lúc đó ngươi đưa bản ủy nhiệm cho độc giả xem, tin rằng bọn họ không còn gì để nói.”
Vu Phi gật đầu: “Ừm, nếu có giấy ủy nhiệm thì thật sự…”
Nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh: “Không đúng, tổng giám đốc Bùi, không phải ta muốn nói chuyện bản ủy nhiệm!”
Hay thật đấy, suýt nữa bị tổng giám đốc Bùi dụ, gạo nấu thành cơm mà được à?
Vu Phi cố gắng để vấn đề vòng về quỹ đạo đúng: “Tổng giám đốc Bùi, sách mới của ta thật sự sắp bắt đầu rồi, không thể để mất lòng tin của mọi người!”
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ: “Chẳng phải ngươi vừa nói, bản nháp thiết kế “Quỷ Tướng 2” đã hoàn thành rồi sao? Công việc còn lại chỉ cần tùy tiện chọn ai đó để mắt đến nghiên cứu phát triển là được rồi.”
“đã vậy thì ngươi có thể ở lại viết sách mới luôn, không chậm trễ cả hai bên.”
“Còn có thể huy động người của bộ phận game, ồ không, và những người phụ trách của Đằng Đạt tặng thưởng cho sách mới của ngươi.”
“Dứt khoát bỏ Mã Nhất Quần ghim sách mới của ngươi trên trang web văn học mạng Điểm Kết mười ngày nửa tháng, ngươi thấy thế nào?”
Vu Phi chợt cạn lời: “Cái này…”
“Tuy đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng cứ thấy… có gì đó không đúng?”
Vu Phi hơi bế tắc.
Theo lý thuyết, nếu mình là người phụ trách bộ phận game, đến trang web văn học mạng Điểm Kết đăng sách, sau đó chiếm tài nguyên đề cử trang đầu, chẳng phải ỷ có quyền trục lợi cá nhân sao?
Nhưng thân phận chính của mình là tác giả của trang web văn học mạng Điểm Kết, tài nguyên đề cử này cũng không có gì vạch lông tìm vết.
Bùi Khiêm thấy Vu Phi hơi động lòng rồi, quyết định tấn công tiếp: “Với lại, ngươi vốn chỉ là tác giả của trang web văn học mạng Điểm Kết, có phải làm gì cũng phải xem sắc mặt Mã Nhất Quần không?”
“Nhưng nếu ngươi có thân phận người phụ trách bộ phận game này, thế thì khác, không những ngươi và Mã Nhất Quần ngang cấp bậc, đều là người phụ trách, với lại còn quan trọng hơn của hắn, chẳng phải hắn sẽ quay lại nịnh ngươi à?”
“Sau này ngươi muốn ra sách thì ra, muốn nghỉ thì nghỉ, không cần xem sắc mặt biên tập!”
“Giữ thân phận người phụ trách bộ phận game có ích cho ngươi hơn!”
“Với lại, ngươi đã giúp đỡ hơn ba tháng rồi, đã thích ứng, quen thuộc với công việc của bộ phận game rồi, bây giờ làm cũng thuận tay, đi như vậy thiệt lắm.”
“Lúc bình thường ngươi đi làm, cũng là lúc bắt đầu dự án mới phải bận mấy ngày, thiết kế một chút, bình thường có nhà thiết kế khác trông coi tiến độ, thời gian ngươi đi làm có thể gõ chữ, hiệu quả còn cao hơn.”
“Cách năm ba hôm không muốn viết thì xin nghỉ với độc giả, nói tổng giám đốc Bùi giao nhiệm vụ mới cho ngươi, game mới sắp lên sàn, ta cảm thấy độc giả của ngươi cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Vu Phi mấp máy miệng, rõ ràng là tâm lý có thay đổi nho nhỏ rồi.
Không thể không nói, trong lời của tổng giám đốc Bùi có nhiều nội dung khiến hắn dao động.