Có rất nhiều người không rõ sự tình đi ngang qua, theo bản năng nghĩ quán cà phê internet Netfish cũng đang khuyến mãi. Kết quả đi vào hỏi mới phát hiện giá cả ở đây đắt hơn những cửa hàng xung quanh rất nhiều, họ lập tức bị dọa nhảy dựng lên.
Bùi Khiêm có hơi khó hiểu, chẳng phải trước cửa quán có bảng giá rồi sao? Sao còn nhiều người đi vào hỏi vậy?
Suy tư một hồi, đại khái là vì những người này muốn thử vận may. Họ tưởng các cửa hàng xung quanh đều đang khuyến mãi còn quán cà phê internet Netfish chỉ quên viết lên bảng thôi, họ nhất định phải vào hỏi một câu mới hết hy vọng.
Bùi Khiêm đành bảo Mã Dương cố ý viết thêm ba chữ thật to lên bảng: “Không giảm giá!”
Cho nên chẳng mấy chốc đã không còn ai tới hỏi giá nữa rồi.
Tình cảnh của quán cà phê internet Netfish có thể dùng một câu thơ để hình dung: “Náo nhiệt là của họ, ta chẳng có gì cả.”
Đây cũng chính là cảnh tượng mà Bùi Khiêm tha thiết ước mong.
Sau khi xác định mấy trò chơi bên Đằng Đạt không có vấn đề gì lớn, Bùi Khiêm rảnh rỗi là chạy tới đây.
Đôi lúc đúng lúc gặp phải Lý Thạch, Bùi Khiêm lập tức tỏ vẻ lo âu đủ đường, nội tâm hắn lại hết sức rối rắm.
Dù sao chỉ cần giữ chân Lý Thạch để các cửa hàng lân cận tiếp tục tổ chức hoạt động khuyến mãi, khách của quán cà phê internet Netfish bị cướp sạch thì chu kì này hứa hẹn sẽ lỗ to rồi!
...
Lý Thạch vẫn yên lặng uống rượu, ánh mắt len lén liếc về phía Bùi Khiêm.
Lúc trước Bùi Khiêm không thường xuyên ghé quán cà phê Internet nên cơ hội để Lý Thạch quan sát không nhiều.
Còn bây giờ Lý Thạch lại dễ dàng quan sát hắn kỹ hơn.
“Còn trẻ như vậy đã lên làm ông chủ, ắt hẳn phải có nhiều điểm hơn người.”
“Rõ ràng nội tâm vô cùng lo âu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ thể hiện đôi phần... Người bình thường chắc chắn không có tố chất tâm lý như vậy đâu.”
“Không tồi, càng củng cố thêm ý nghĩ muốn đầu tư của ta.”
Nội tâm Lý Thạch đã hơi lay động.
Đầu tư, mấu chốt là đầu tư vào con người.
Đối với một công ty, đi ngược gió chẳng có gì lạ cả.
Đa phần các công ty đi ngược gió đều sẽ sụp đổ, chỉ có rất ít công ty trong số đó có thể phất lên.
Trong chuyện này mấu chốt là ở ông chủ công ty đó.
Trong tay Lý Thạch quả thật có tiền nhưng có tiền không có nghĩa là phải tự mình xắn tay áo ra trận.
Lý Thạch không am hiểu quản lý quán cà phê Internet, thứ hắn có thể cung cấp được chính là tài chính và các mối quan hệ, những vấn đề cụ thể như quản lý, vận hành quán cà phê Internet thì cần người có chuyên môn phụ trách.
Lý Thạch rất rõ điểm này, hắn không chỉ nhìn trúng bề ngoài quán cà phê internet Netfish, hơn thế hắn còn nhìn trúng người lãnh đạo là Bùi Khiêm.
Thế nên Lý Thạch mới càng muốn đầu tư vào quán cà phê internet Netfish chứ không phải tự bắt chước rồi mở một quán cà phê internet Netfish khác.
Bắt chước như vậy vừa tốn thời gian, sức lực, tiền của, hơn nữa còn phải tự tìm người quản lý, so đi tính lại chỉ thấy kém xa.
Nhà đầu tư như Lý Thạch tuyệt đối sẽ không xắn tay áo tự mình làm mấy chuyện vừa cực vừa bận này đâu.
Huống chi hắn cho rằng rất nhanh mình sẽ thành công thôi.
Lý Thạch nhấp một ngụm rượu tinh tế thưởng thức.
“Vẫn thấy không yên tâm lắm.”
“Có phải mình đã bỏ qua điều gì không?”
Lý Thạch cẩn thận suy nghĩ, chuyện này quả thật có một điểm đáng ngờ.
“Theo lẽ thường, tổng giám đốc Bùi này tuổi còn trẻ mà đã có được thành tích như vậy thì hắn phải là người rất có năng lực mới đúng.”
“Nhưng tính đến hiện tại hắn vẫn chưa hề nghi ngờ ta? Hay chí ít là hắn vẫn chưa thể hiện ra.”
“Chuyện này rất bất hợp lý.”
“Vị tổng giám đốc Bùi này hầu như chẳng chút phản kháng, tùy ý để cửa hàng xung quanh cắt đứt lượng khách của mình mà chẳng thay đổi quán cà phê internet Netfish gì cả.”
“Không giảm giá cũng chẳng có hoạt động mở rộng thị trường, thậm chí còn cố ý viết ‘Không giảm giá’ trên biển hiệu để đuổi khách đến hỏi giá.”
“Là vì hắn tự tin thái quá về quán cà phê internet Netfish sao?”
“Là vì hắn đã buông xuôi ư?”
“Hay là... còn chiêu nào khác?”
Lý Thạch suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Ài, chắc là mình nghĩ nhiều rồi. Đa số đều sẽ bó tay trước tình huống như vậy thôi.”
“Hắn không thể hạ giá vì chiến lược hạ giá ảnh hưởng tới hình tượng cao cấp của quán cà phê internet Netfish, xét về lâu dài thì lợi bất cập hại. Đây đúng là một chuyện khó giải quyết.”
“Cũng có thể là hắn cố ý?”
“Không không không, nếu vậy thì quá bất hợp lý.”
“Những cửa hàng khác đốt tiền ít nhất còn có thể tăng danh tiếng còn quán cà phê internet Netfish hiện tại chính là đốt tiền một cách thuần túy, hắn có điên mới cố chấp chống đỡ dưới tình huống bất lợi này.”
“Trừ khi hắn còn chiêu gì nữa mà ngay cả ta cũng không nhìn thấu...”
“Quên đi, chắc là ta nghĩ nhiều thôi. một chàng trai trẻ như hắn thì có thể có thủ đoạn gì chứ.”
Nghĩ tới đó, Lý Thạch cũng phải mỉm cười.
Tổng giám đốc Bùi này làm việc không theo lẽ thường khiến Lý Thạch có phần đoán không ra, thế nên trong lúc lơ đãng đã đánh giá cao hắn.
Lý Thạch suy nghĩ một lúc, bản thân lăn lộn trong giới đầu tư nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào hắn chưa từng thấy chứ?
Cho dù tổng giám đốc Bùi này là kỳ tài ngút trời thì tóm lại cũng chỉ là một thanh niên không có kinh nghiệm thôi, đánh giá hắn cao quá lại mất hay.
Uống xong rượu trong chén, Lý Thạch chuẩn bị rời đi.
Hôm nay là tối chủ nhật, ở quán cà phê internet Netfish vẫn vắng tanh không một bóng người. Có thể nói là đại cục đã định, hắn cũng không cần theo dõi thêm nữa.
Trở về chơi mấy ngày, kiên nhẫn chờ đợi, nói không chừng rất nhanh có thể mở Champagne ăn mừng rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Bùi Khiêm vang lên.
Lý Thạch vừa định đứng lên lại dừng lại.
Mặc dù hắn không nghĩ rằng mình có thể nghe được tin tức cơ mật gì từ cuộc gọi này nhưng cứ nghe đi đã, dù sao cũng chẳng mất gì.
Bùi Khiêm cũng hơi giật mình, đêm hôm khuya khoắt ai lại gọi điện đến nhỉ?
Vừa nhìn, là Hoàng Tư Bác.