Nghĩ tới chuyện Hoàng Tư Bác quay “Phá Kén Thành Bướm” suýt nữa thì hố mình, Bùi Khiêm theo bản năng không muốn bắt máy. Có điều nghĩ lại ít nhất lần này bề ngoài Hoàng Tư Bác cũng đã thua lỗ, hắn còn để lại cho mình một cái hố to đùng nên cũng coi như công thần.
Thế thôi lại nghe máy vậy.
“Tổng giám đốc Bùi!”
“Chỗ ngươi có TV không? Mau xem kênh Ma Đô!”
Bùi Khiêm rất khó hiểu: “Sao thế?”
Hoàng Tư Bác: “Thôi ngươi đừng hỏi nữa, mở kênh Ma Đô xem là biết ngay thôi! Chúc mừng trước nha, tổng giám đốc Bùi!”
Tay cầm điện thoại của Bùi Khiêm khẽ run rẩy.
Chúc mừng là ý gì!
Bùi Khiêm cất điện thoại rồi bước nhanh lên tầng hai.
Trên tầng hai có một rạp chiếu phim tư nhân nhỏ, nó còn có thể sử dụng để xem các chương trình truyền hình.
Lý Thạch cũng căng thẳng theo.
Chuyện gì vậy?
Nhìn hành động và biểu hiện của Bùi Khiêm, có lẽ cuộc gọi này rất quan trọng.
Đợi năm phút sau khi Bùi Khiêm đi lên, Lý Thạch mới rời khỏi chỗ ngồi, giả bộ đi dạo loanh quanh lên tầng hai.
Quán cà phê internet Netfish được chia thành hai tầng, cả hai tầng đều có khu net và khu cafe. Giờ trên tầng hai chỉ lác đác hai ba khách nên hành vi của Lý Thạch sẽ không dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Vốn dĩ rạp chiếu phim tư nhân đang chiếu một bộ phim nhưng không có ai xem nên Bùi Khiêm đã chuyển đến kênh Ma Đô.
Khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện, Bùi Khiêm ngơ ngác luôn.
Không ngờ trên màn hình lớn lại xuất hiện bóng dáng Trần Lũy.
Hắn đang nhẹ nhàng gảy đàn guitar trước micro và hát một cách thâm tình.
“Trong màn đêm yên tĩnh/ Ta bước trên phố”
“Trong ánh đèn mờ buổi hoàng hôn / Có ngươi đang đợi chờ”
“Trong thành phố ồn ào náo nhiệt này / Chỉ có ngươi hiểu được nỗi lo âu của ta”
“Dù lưu lạc bao xa cũng chưa từng quên / Ly rượu ngây ngất lòng người ấy…”
Giai điệu du dương êm tai, Trần Luỹ hát bằng âm sắc độc đáo của mình. Điều này góp phần thể hiện cảm giác hơi mệt mỏi trong bài hát này một cách sâu sắc tinh tế hơn.
Giai điệu của bài hát rất chậm rãi, chất chứa tình người và hơi thở cuộc sống đặc biệt nhưng cũng phảng phất nỗi buồn man mác, khiến người ta một khi đã nghe sẽ rất khó quên.
“Bụp!”
Một huấn luyện viên hào hứng ấn mạnh chiếc đèn trước mặt.
“Bụp!”
“Bụp!” “Bụp!”
Trần Luỹ mới mở miệng hát được mấy câu, vừa hát đến phần điệp khúc, bốn huấn luyện viên đã quay lại cả rồi!
Bùi Khiêm xem kỹ tên của chương trình truyền hình.
“The Voice Trung”!
Bùi Khiêm: “???”
Nhìn vào màn hình lớn, Bùi Khiêm rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ trí nhớ của mình.
Chuyện gì vậy?
Nếu hắn nhớ không nhầm thì The Voice Trung không phải chương trình được phát sóng năm 2012 sao? Hơn lại nó có được phát sóng trên kênh Ma Đô đâu??
Lẽ nào thảm án Ailidao lại lần nữa tái diễn???
Bùi Khiêm lập tức hiểu ra ngay, chả trách Hoàng Tư Bác lại gọi điện thoại cho mình!
Hoàng Tư Bác biết Trần Luỹ là ca sĩ bước ra từ quán cà phê internet Netfish, vả lại tổng giám đốc Bùi còn đặc biệt dặn dò phải chăm sóc hắn thật tốt, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng là không bình thường.
Trần Lũy đã xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ toàn quốc như vậy, tất nhiên Hoàng Tư Bác phải thông báo cho Bùi Khiêm rồi.
…...
Lý Thạch đã tìm được một góc trong khu cafe trên lầu hai rồi ngồi xuống, hắn giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng thật ra đang chú ý đến màn hình lớn.
Sau khi nhìn thấy Trần Luỹ, Lý Thạch thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ bóng sợ gió một hồi, tại mình nghĩ quá nhiều rồi.”
“Trần Luỹ từng là ca sĩ cố định của quán, hắn cũng có quan hệ tốt với những người ở đây. Với tư cách là một người bạn, hình như việc tổng giám đốc Bùi theo dõi chương trình của hắn cũng chẳng có vấn đề gì cả.”
“Khoan đã……”
“Hình như sai sai!”
Lý Thạch đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa!
…...
Trần Lũy đã hát xong một bài hát, bên dưới khán đài là những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ không ngừng.
“Xin chào bốn vị huấn luyện viên.”
“Ta tên là Trần Luỹ, đến từ Kinh Châu.”
Sau khi hỏi Trần Luỹ một số thông tin cơ bản, một huấn luyện viên đi thẳng vào vấn đề: “Ta thấy bài hát này có tên là ‘Đợi chờ’ và là một bản tình ca.”
“Vừa nãy khi ngươi cất giọng ta chỉ muốn nói rằng, lời bài hát viết rất tốt! Chắc chắn chỉ có những người có câu chuyện riêng mới viết ra được những lời này.”
“Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có ngươi hiểu được nỗi lo âu của ta, dù lưu lạc bao xa cũng chưa từng quên ly rượu ngây ngất lòng người ấy...”
“Ngươi viết cho bạn gái à? Nàng vẫn đang ở đâu đó đợi ngươi phải không?”
Trần Luỹ hơi ngượng ngùng cười, hiển nhiên hắn vẫn chưa quen với hoàn cảnh đông người như vậy, trông hắn có vẻ rất thẹn thùng.
“Không phải.”
“Bài hát này ta viết cho một nơi, đó là một quán cà phê Internet nhỏ khiến ta cảm thấy ấm áp như đang ở nhà.”
“Thực ra ta rất tự ti. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, ta không tìm việc làm mãi cho đến một ngày, ta đi ngang qua một quán cà phê Internet gần đó...”
Lý Thạch đang ngồi trong một góc ở lầu hai, hai tay khẽ run.
Hắn nhìn Bùi Khiêm đang đối diện với màn hình lớn, mơ hồ cảm thấy bóng lưng Bùi Khiêm như một ngọn núi lớn, nặng nề đè lên người mình!
“Lẽ nào... hắn cố tình mở lên cho ta xem?”
Trong lòng Lý Thạch càng lạnh lẽo hơn.
Trên màn hình Trần Luỹ vẫn tiếp tục kể về câu chuyện của mình và quán cà phê internet Netfish.
“Sau đó với sự ủng hộ mạnh mẽ của tổng giám đốc Bùi, cuối cùng ta cũng lấy hết can đảm đến Ma Đô để theo đuổi ước mơ của mình.”
“Ta nghe nói sau khi ta rời đi, doanh thu của quán cà phê Internet giảm rất nhiều nhưng tổng giám đốc Bùi không đến tìm ta, có lẽ là vì hắn không muốn việc này ảnh hưởng đến ta.”
“Vì vậy ta đã viết bài hát này để tưởng nhớ khoảng thời gian mà ta sẽ không bao giờ quên.”
“Lần này có cơ hội được đứng trên sân khấu The Voice Trung, ta thực sự rất muốn nói với tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Mã và tất cả mọi người ở quán cà phê internet Netfish một câu cảm ơn.”