Đương nhiên, nếu để Bao Húc lên danh sách này, nói không chừng sẽ điên cuồng hơn nữa, nhưng bây giờ nồi này vẫn của tổng giám đốc Bùi.
Sau khi Mẫn Tĩnh Siêu đi Dương Thành vẫn chưa liên lạc lần này, nên bây giờ gọi đến hơi đáng nghi.
Mẫn Tĩnh Siêu vội nói: “Ủng hộ công việc của ngươi? Ồ không không không không, anh Bao hiểu lầm rồi. Không đúng, thật sự cũng không phải hiểu lầm.”
“Là thế này, mấy đồng nghiệp mới ở phòng làm việc Thiên Hỏa khá hứng thú với Chịu Khổ Travel nên nhờ ta nghe ngóng vài tin tức.”
Để không dẫn lửa bén vào người, Mẫn Tĩnh Siêu chỉ có thể “ăn không nói có” thôi.
Nhưng rõ ràng thế này chân thật hơn, dù sao thì Bao Húc rất rõ, chắc chắn bản thân Mẫn Tĩnh Siêu sợ Chịu Khổ Travel né chẳng kịp, nếu người bên phòng làm việc Thiên Hỏa không hiểu nội tình hỏi thì hợp lý hơn, cái này có thể giúp Mẫn Tĩnh Siêu che giấu ý đồ thật sự của mình.
Quả nhiên Bao Húc không nghi ngờ mà rất vui vẻ: “Vậy sao? Muốn hỏi gì cứ hỏi, nói với đồng nghiệp mới của ngươi, Chịu Khổ Travel sắp chính thức mở cửa rồi, hoan nghênh đến tham gia!”
“Đều là người quen cũng dễ nói dễ thương lượng, sau khi đến chắc chắn ta sẽ quan tâm nhiều hơn!”
“Khụ khụ.” Mẫn Tĩnh Siêu ho khan hai tiếng, cứ cảm thấy sau khi Bao Húc hắc hóa toàn diện tính cách khác xưa nhiều quá, hoàn toàn không phải một người.
“Thật ra nội dung huấn luyện hàng ngày bọn họ đều tìm hiểu rồi, nhưng điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là giá.”
“Chịu Khổ Travel cụ thể sắp xếp thu phí tiêu chuẩn thế nào vậy?”
Bao Húc giới thiệu: “Nội bộ Chịu Khổ Travel bây giờ đều có phương án thu phí sơ sơ rồi, nhưng vẫn chưa công bố.”
“Sau khi Chịu Khổ Travel chính thức bắt đầu, thời gian mỗi kỳ vẫn là hai tháng, một tháng huấn luyện trong căn cứ, một tháng còn lại ra ngoài dã ngoài. Chắc chắn điều kiện ăn ở sẽ đến nơi đến chốn, với lại vé máy bay và chi phí tiêu dùng khác, phối hợp với những nhân viên chuyên nghiệp khác và vài vốn ẩn, ví dụ như chỉ định phương án huấn luyện khoa học và đội hỗ trợ hậu cần…”
“Bây giờ Chịu Khổ Travel đều ở trong nước, tiêu chuẩn thu phí mỗi người là 35 nghìn, đây là giá Chịu Khổ Travel thỏa thuận với các doanh nghiệp liên quan và đè mức lợi nhuận xuống thấp nhất có thể.”
“Nhưng nơi Chịu Khổ Travel đi mỗi kỳ đều khác nhau, chắc giá cũng thay đổi, nếu muốn đi nước ngoài, vé máy bay, ăn ở cũng phải tăng lên, thế thì chắc chắn giá cũng sẽ tăng lên theo.”
“Chịu Khổ Travel cũng có kế hoạch xây dựng căn cứ đặc huấn ngoài trời, nếu có thành hình, chắc giá có thể thấp hơn chút.”
“Nhưng đại khái là giá sẽ dao động ở mức này.”
Mẫn Tĩnh Siêu như có điều nghĩ ngợi: “Ừm, 35 nghìn…”
Nói thế nào, giá này đắt hay chăng cũng phải xem so sánh thế nào.
Không đắt, dù sao một kỳ tận hai tháng.
Giống như tour du lịch châu Âu, giá chơi hai tuần tầm 30 nghìn.
Mà vài cảnh đẹp trong nước, nếu tính giá du lịch năm ngày thì cũng tầm 2000, chơi hai tháng cũng hơn 20 nghìn.
Giống nhưng mấy du lịch giá rẻ lừa đảo thì khỏi nói, ít nhiều gì cũng có hành vi thu phí hướng dẫn, gài thôi, chắc chắn trải nghiệm không tốt.
Chắc chắn điều kiện ăn ở Đằng Đạt sắp xếp cũng khá tốt, phải suy nghĩ đến thu phí nội dung huấn luyện. Dù sao thì thu phí dạy riêng trong phòng gym cũng phải hai ba trăm một tiếng rồi, Chịu Khổ Travel cũng dạy leo núi và các kỹ năng sinh tồn dã ngoại khác nữa.
Cái giá 35 nghìn này có thể xác nhận hai điều.
Đầu tiên, chắc chắn Bao Húc không suy xét nhiều đến việc kiếm tiền, giá bây giờ chỉ không lỗ thôi, hoặc không lỗ quá nhiều là được.
Có thể là vì ý của tổng giám đốc Bùi, cũng có thể là Bao Húc muốn thu hút nhiều người đến chịu khổ hơn bằng việc hạ giá xuống thấp, hoàn thành mục đích của mình.
Kế tiếp, tiêu chuẩn ăn ở phải đạt chất lượng xuất sắc, nhưng cũng có hiệu suất nhất định, không thể sắp xếp nơi ở kiểu khách sạn năm sao một cách mất não được.
Dù sao thì Chịu Khổ Travel mà, vẫn phải chịu khổ.
Chắc chắn Bao Húc cảm thấy, phải đảm bảo nghi ngơi của tất cả các đội viên, nhưng cũng không thể quá lãng phí, trái với mục đích ban đầu của Chịu Khổ Travel.
Theo Bao Húc thấy, rõ ràng đã là cái giá có tâm lắm rồi.
Mà đối với những người hoàn toàn không có hứng thú với Chịu Khổ Travel, cái giá này không thể chấp nhận được.
35 nghìn đi nước ngoài chơi không ổn hơn sao, mắc gì chạy đến nơi khỉ ho cò gáy chịu khổ?
Với lại nguyên tố cực kỳ quan trọng nữa là thời gian.
Chịu Khổ Travel hai tháng một kỳ, đi làm chỗ nào có thể có kỳ nghỉ dài hai tháng?
Người có nhiều thời gian không có tiền thì cũng khó chấp nhận chi tiêu 35 nghìn này.
Nên thấy giá này, chắc chắn đa số dân cư mạng cũng tỏ ý “làm phiền rồi”.
Đương nhiên, Mẫn Tĩnh Siêu không nhìn giá này từ hai góc nhìn trên.
Điều hắn phải suy nghĩ là cái giá 35 nghìn một người này rốt cuộc có khiến Chu Mộ Nham thấy chát không?
Ừm… có thể sẽ hơi thốn, nhưng chưa chắc có thể khiến Chu Mộ Nham từ bỏ.
Dù sao thì sau khi dự án này thành công, tiền thưởng phòng làm việc Thiên Hỏa chia cho mỗi người có thể lên đấy mấy chục nghìn.
Xem xét từ sự chú ý của Chu Mộ Nham đối với Chịu Khổ Travel, giá trung bình một người 35 nghìn này, muốn để hắn thay đổi ý kiến thì khó quá.
Nên, vẫn phải nghĩ cách để làm Bao Húc lung lay, để giá tăng lên!
Mẫn Tĩnh Siêu đã cân nhắc lý do trước rồi: “Anh Bao, ta cảm thấy… ồ không, đồng nghiệp ta cảm thấy giá này không ổn lắm, hơi đả kích nhiệt tình tham gia của họ.”
Bao Húc hơi bất ngờ: “Ể? Sao vậy?”
“Giá nay đã thấp lắm rồi, đừng nói đến mấy cái khác, lớp leo núi dạy một tiết cũng 200 rồi nhỉ? Tuy nói đó là một-một, bên ta là hơn một, nhưng suy xét đến những chi tiêu và hỗ trợ khác nữa thì rất khó để giảm giá nữa…”
Mẫn Tĩnh Siêu vội nói: “Anh Bao, ngươi nghe ta nói xong đã, không phải ta nói giá này đắt mà là giá này quá rẻ!”
Bao Húc: “Hả?”