Nếu Mạnh Sướng muốn lười biếng, qua quýt cho xong chuyện, thế thị cất công chạy sang truyền thụ cách tuyên truyền Bùi thị cho mình?
Diệp Chi Chu cũng sẽ không cảm thấy việc tuyên truyền không liên quan đến mình, dù sao thì tổng giám đốc Bùi vẫn hy vọng người phụ trách có thể thành người toàn diện.
Thật ra tuyên truyền tiếp thị cũng xem như là một bộ phận của sản phẩm, là người phụ trách dự án, chẳng hiểu chút gì, cứ trông mong vào bộ phận quảng cáo tiếp thị sắp xếp thì không phù hợp lắm.
Đầu tiên người ở bộ phận quảng cáo tiếp thị cũng có hạn, không thể bao quát hết mọi dự án, khó tránh có chỗ không ổn; Thứ hai, người của bộ phận quảng cáo và tiếp thị trải nghiệm thử dự án trong thời gian ngắn, không hiểu quá sâu sắc, phương án đưa ra chưa chắc là phương án tốt nhất.
Mà người phụ trách dự án mới là người hiểu sản phẩm nhất, chỉ cần nắm vững cách thật sự, chắc chắn phương án làm ra chuẩn xác nhất, thích hợp nhất.
Mạnh Sướng khẽ cười: “Thật sự, mà nếu để ta làm phương án tuyên truyền, có vài cách ta không dùng được, sẽ bị giới hạn, nhưng người phụ trách các người thì không sao.”
Diệp Chi Chu thoáng sững sờ: “Ể? Cụ thể là sao?”
Mạnh Sướng lắc đầu: “Không có gì.”
Ý của hắn là, nếu để hắn làm phương án tuyên truyền, chắc chắn sẽ suy xét đến vấn đề hoa hồng, như vậy, nhiều cách tuyên truyền cực kỳ hiệu quả, cách tuyên truyền có hiệu quả nhanh sau khi đè xuống không thể dùng được.
Bây giờ cách tuyên truyền của Mạnh Sướng, vẫn là dựa vào con đường đầu tư nhiều, hiệu suất thấp, ví dụ như mua quảng cáo “Người Kế Nhiệm” khắp nơi trên mạng.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề của tổng giám đốc Bùi, vì tổng giám đốc Bùi đã dạy Mạnh Sướng dùng “cách tuyên truyền Bùi thị” qua hoa hồng ngược, chủ yếu là vì mấy cái này khá dễ nhập môn.
Thời kỳ đầu Mạnh Sướng bị cản trở và chui vào ngõ cụt hết lần này đến người khác, có thể thông qua sự khác biệt to lớn, càng hiểu sâu hơn về sức mạnh của cách tuyên truyền Bùi thị.
Nhưng nó hoàn toàn không có giới hạn gì với mấy người phụ trách, tự do vận dụng cách tuyên truyền Bùi thị.
Đương nhiên mấy kinh phí tuyên truyền này có thể dùng đồng thời cách tuyên truyền Bùi thị, chọn phương án tuyên truyền có hiệu quả cao nhất.
…
Sau khi rời khỏi Game Thương Dương, Mạnh Sướng không khỏi bắt đầu nghĩ đến toàn bộ trải nghiệm của mình khi đến Đằng Đạt.
Trước đó vẫn không cảm nhận được, nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, rất trùng hợp.
Thật sự rất giống tổng giám đốc Bùi lên kế hoạch cho cả quá trình!
Thời kỳ của Cô Gái Mì Lạnh, tổng giám đốc Bùi đã chú ý đến hắn là người có thiên phú ở khía cạnh tuyên truyền tiếp thị, có điều con đường bị lệch, chú trọng marketing mà bỏ qua sản phẩm, nói một cách dễ nghe là thích chém gió, nói khó nghe là lừa tiền.
Thế là tổng giám đốc Bùi lẳng lặng nhìn hắn.
Cô Gái Mì Lạnh trắc trở bao phen, thật sự thành công lừa được mấy người đầu tư, nhưng tổng giám đốc Bùi đã nhìn thấu tất cả từ lâu, từ đầu chí cuối cười híp mắt nhìn Mạnh Sướng phát huy, lúc Cô Gái Mì Lạnh sắp hot thì dội cho gáo nước lạnh; Đợi Mạnh Sướng sắp không trụ được nữa, lại nhẹ nhàng kéo một cái để hắn giữ hy vọng.
Sau đó, Cô Gái Mì Lạnh flop, Mạnh Sướng gánh nợ, tổng giám đốc Bùi cực kỳ hào phóng chuyển nợ sang người mình, thuận lý thành chương thu nhận Mạnh Sướng về Đằng Đạt, phụ trách việc tuyên truyền tiếp thị tuyên truyền.
Bên ngoài có vẻ rất gay go, nhưng trên thực tế, đối với tổng giám đốc Bùi, có thể là chuyện tiện tay thôi.
Với lại lúc Cô Gái Mì Lạnh sụp đổ còn truyền cảm hứng cho nhiều người khởi nghiệp, sẵn tiện cảnh báo mấy người lừa tiền của đầu tư Viên Mộng.
Đương nhiên, mấy cái này hơi quá, quan trọng là tổng giám đốc Bùi thu nhận Mạnh Sướng về Đằng Đạt, để hắn đến làm người phụ trách của bộ phận tuyên truyền tiếp thị Đằng Đạt.
Bây giờ Mạnh Sướng nghĩ lại mới ý thức được, chắc chắn ban đầu tổng giám đốc Bùi rất đau đầu với việc tuyên truyền tiếp thị của Đằng Đạt, nên mới tìm mình.
Vì xem xét tình huống lúc đó, tuy Đằng Đạt có vẻ người tài khắp chốn, nhưng khía cảnh tuyên truyền tiếp thị không ai có thể làm người kế nhiệm của tổng giám đốc Bùi!
Cách tuyên truyền Bùi thị là khác thường, phản logic, tư duy ngược cực mạnh, không những cần có cái đầu thông minh, mà còn phải có mạch suy nghĩ đặc biệt mới có thể điều hành được.
Trước đó hầu hết những phương án tuyên truyền tiếp thị của Đằng Đạt, đều là tổng giám đốc Bùi đích thân làm.
Nhưng tổng giám đốc Bùi là người nắm giữ cả tập đoàn Đằng Đạt, chuyện thế này không thể cứ tự lực cánh sinh.
Vì càng về sau càng nhiều dự án, dù mỗi dự án tổng giám đốc Bùi đều chỉ điểm đơn giản vài câu, thế cũng sẽ chiếm rất nhiều thời gian.
Thế là, tổng giám đốc Bùi thuận lý thành chương tìm đến Mạnh Sướng làm việc.
Nhưng Mạnh Sướng rất rõ ràng, lúc đó mình không chỉ đi lệch hướng, quan trọng là sau khi thất bại, còn không biết hối cải, cảm thấy mình bị tổng giám đốc Bùi tính kế, cực kỳ thù hận tổng giám đốc Bùi, Đằng Đạt.
Nếu lúc này tổng giám đốc Bùi rộng rãi, bao dung, chân thành nói mấy cái này với hắn, chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận.
Lúc đó Mạnh Sướng vẫn luôn nghĩ cách tìm được tiền nhanh nhanh, trả sạch nợ, sau đó đông sơn tái khởi.
Nếu hắn thật sự trả hết nợ bên ngoài, nhưng lại đi lên con đường cũ trước đó, chắc hẳn kết quả cũng lọt hố lần hai.
Mà tổng giám đốc Bùi đang nhìn thấu tâm lý hắn, nên đưa ra phương án hoa hồng ngược!
Số tiền trông có vẻ rất dễ kiếm, chỉ cần để kinh phí tuyên truyền bỏ ra vô ích, một tháng có thể thong thả kiếm 200 nghìn, giá này cao hơn hẳn lương Mạnh Sướng kiếm được từ công việc bên ngoài.
Thế là Mạnh Sướng mắc câu, động lòng, ký thỏa thuận này.
Mà đây chính là điều tổng giám đốc Bùi muốn: Tổng giám đốc Bùi muốn làm hắn chịu thiệt suốt thời gian đầu, sửa chữa quan điểm sai lầm bằng sự thật vô tình!
Trước đó Mạnh Sướng cảm thấy, sản phẩm không quan trọng, tiếp thụ thôi là đủ.