Bùi Khiêm thực sự đã bị cơ trí của bản thân khuất phục.
Nếu một bộ phận nào đó khác cần số tiền này hơn, điều đó có nghĩa là nó sẽ có tác dụng tốt nhất và gây ra ảnh hưởng lớn nhất sau khi nhận được số tiền này.
Nếu đã như vậy thì tuyệt đối không thể cho!
Ngược lại, những bộ phận không thực sự cần đến số tiền đó, chẳng qua là tới để góp vui cho đủ bộ phận, vậy thì chắc chắn là không viết ra được lý do đặc biệt thuyết phục nào, cho dù có nhận được thì cũng sẽ không thể phát huy được tác dụng gì quá lớn.
Bùi Khiêm có thể làm điều ngược lại mà yên lòng giao số tiền đó qua.
Bùi Khiêm càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức viết một thông báo đơn giản, yêu cầu những người phụ trách bộ phận có ý định tranh giành khoản tài chính này viết một cái báo cáo gửi cho hắn.
…
…
Thứ tư, ngày 16 tháng 1.
Bùi Khiêm đến phòng làm việc và tiếp tục công việc còn dang dở.
Mỗi lần gần tới ngày kết toán, Bùi Khiêm lại trở nên cực kỳ bận rộn, điều này khiến hắn có chút uể oải.
Đặc biệt là bây giờ các trường học đều sắp cho nghỉ đông rồi, tháng sau cũng sắp đến lễ mừng năm mới, vậy mà hết lần này tới lần khác dở sống dở chết phải vượt qua cái chu kỳ kết toán.
Bùi Khiêm muốn được vui vẻ, thả mình ra đi như những học sinh khác nhưng hắn không thể, để có một kỳ nghỉ Tết thật vững chắc, thì bây giờ hắn bắt buộc phải sắp xếp thật tốt việc kết toán
Nếu mà lười biếng thì thật sự là công sức hơn nửa năm sẽ bị uổng phí rồi.
Đầu tiên bật máy tính lên, kiểm tra đơn xin mà các bộ phận đã gửi tới.
Bùi Khiêm đã tự bỏ tiền ra để đổi lấy 10 triệu chiết khấu lợi nhuận, hai ngày trước, còn yêu cầu các bộ phận khác nhau gửi đơn xin, giải thích chi tiết lý do vì sao bộ phận của mình cần số tiền kia cùng với cách sử dụng sau khi đã nhận được.
Hiệu suất của mấy người phụ trách bộ phận này cũng rất cao, hôm nay đã lần lượt gửi đơn xin đến.
Hơn nữa, nội dung của đơn xin được viết hết sức chi tiết, mỗi một người đều vỗ ngực bảo đảm, chỉ cần nhận được số tiền kia, nhất định có thể sử dụng nó một cách hợp lý để tối đa hóa mức độ nổi tiếng, cho phép sản nghiệp của bộ phận này phát triển và mở rộng nhanh chóng, chiếm trước được nhiều thị trường hơn!
Đặc biệt là sản nghiệp thực tế như Takeaway Netfish và quán cà phê Internet Netfish, viết đặc biệt chân thành.
Mà những bộ phận khác cũng không chịu thua kém, hơn nữa mỗi bộ phận đều có lý do riêng.
Hiện tại có một số bộ phận không mấy nổi tiếng, cho rằng số tiền kia nên giao cho bộ phận của mình, bởi vì các bộ phận khác nhau phát triển không đồng đều, phía mình cũng nên nhận được sự quan tâm đặc biệt. Đợi sau khi nó phát triển, hiển nhiên sẽ không tranh giành những tài nguyên tương tự nữa.
Mà những bộ phận hiện đang rất nổi tiếng, cũng tin rằng số tiền kia nên được trao cho bọn họ, sau khi nhận được số tiền kia có thể đạt được lợi nhuận tốt hơn.
Những bộ phận đã lâu đời thì cho là bọn họ không nhận được nhiều sự quan tâm như các bộ phận mới, hẳn là nên được hổ trợ một chút.
Còn những bộ phận mới thì tin rằng mình đang trong thời kỳ phát triển lớn mạnh, là một hướng đi quan trọng đối với cách bố trí sản nghiệp của tập đoàn Đằng Đạt, thế nên càng phải được tập trung nguồn lực, phấn đấu để đạt được những bước đột phá.
Bùi Khiêm đã tốn rất nhiều công sức để đọc hết tất cả các báo cáo do các bộ phận này gửi đến.
Kết quả là hắn không những không chữa khỏi được khó khăn trong việc lựa chọn, ngược lại còn khiến bệnh tình trở nên tồi tệ hơn!
“Lừa ta à!”
“Xem cách các ngươi viết như này, ta thực sự không thể quyết định được sẽ đưa nó cho ai!”
“Đưa cho những bộ phận không kiếm được tiền, các ngươi vỗ ngực mà nói với ta rằng nhất định có thể cải thiện tình trạng thua lỗ; đưa cho những bộ phận đang kiếm được tiền, các ngươi vỗ ngực mà nói nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Ta thấy là các ngươi đang làm khó dễ, cho rằng ta là một con hổ béo!”
Bùi Khiêm cũng không nói nên lời, hắn biết một đám người những người phụ trách này tất cả đều không đáng tin cậy, thậm chí số tiền nhỏ mười triệu này cũng không thể giúp được hắn, chứ đừng nói đến một công trình lớn thua lỗ hàng trăm triệu.
Cuối cùng, vẫn phải hoàn toàn dựa vào chính mình!
Nhìn qua những đơn xin này, Bùi Khiêm lại một lần nữa rơi vào rối rắm.
Nhưng khi hắn đang lướt lướt, đột nhiên linh quang chợt lóe, nảy ra một ý tưởng.
“Hửm? Hình như phương thức suy nghĩ của ta có vẻ không đúng lắm.”
“Ta đang rơi vào hiệu ứng thiên lệch kẻ sống sót rồi, những bộ phận sẵn sàng tốn sức viết cái đơn xin này, chắc hẳn là những bộ phận tương đối cần số tiền kia. Mà nếu đã viết thì đương nhiên là sẽ phải viết cho thuận mắt một chút.”
“Trong trường hợp này, ta đi nhìn qua một chút những bộ phận ngay từ đầu đã không đệ trình đơn xin không phải là được rồi sao?”
“Không đệ trình đơn xin đồng nghĩa với việc bọn họ không quá cần đến số tiền kia, nói cách khác, việc ném tiền cho các bộ phận này, đối với tình trạng lợi nhuận của bọn họ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
Bùi Khiêm chợt nảy ra ý tưởng, lập tức xem lại báo cáo của các bộ phận này, đối ứng từng bộ phận với các bộ phận chủ yếu hiện tại của Đằng Đạt.
Tuy nhiên, hắn nhận thấy rằng trong số các bộ phận tương đối lớn, cũng chỉ có nhóm dự án GOG là không gửi đến cái báo cáo này.
“Hả? Thế mà bên GOG lại không gửi.”
“Ừm... Mà cũng có lý, suy cho cùng doanh thu của GOG bên kia cũng đã rất cao, thị phần trong nước hiện tại của nó gần như đạt mức trần rồi.”
“Nếu số tiền này được gửi đến server trong nước mà nói, thì nó thực sự sẽ chỉ là một thứ phúc lợi thuần túy và về cơ bản sẽ không ảnh hưởng gì đến việc mở rộng thị trường của GOG.”