Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2724 - Chương 2724. Tự Mình Gửi Đơn Xin Hạn Mức 10 Triệu!

Chương 2724. Tự mình gửi đơn xin hạn mức 10 triệu!
Chương 2724. Tự mình gửi đơn xin hạn mức 10 triệu!

Cũng giống như nhiều quán cà phê mèo, trên thực tế, quán cà phê mèo căn bản là không kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì mỗi ngày đều có rất ít khách đến, mà đơn giá cho mỗi vị khách cũng không cao, chỉ dựa vào việc bán cà phê thôi thì về cơ bản là tiền vào chẳng bằng tiền ra.

Trên thực tế, chi phí của các quán cà phê mèo thực sự rất cao, ngoài thức ăn cho mèo, cát vệ sinh cho mèo và những vật dụng cần thiết khác, một con mèo mỗi khi bị bệnh đều có thể tốn hơn vài ngàn, nếu mèo thực sự được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn cao thì hầu hết các quán cà phê mèo đều sẽ bị phá sản.

Vì vậy, rất nhiều chủ quán cà phê mèo chỉ có thể cố gắng làm những công việc phụ, ví dụ như làm video ngắn hay những thứ tương tự để kiếm chút thu nhập để trợ cấp chi phí cho quán cà phê mèo, kết cục là đầu tắt mặt tối, đừng nói đến việc bóc lột mèo, trên thực tế là chính là bị mèo bóc lột, người làm công cho mèo.

Tình hình cũng cực kỳ đúng đối với các thảo cầm viên tư nhân, có khi còn khó vận hành hơn nhiều so với các quán cà phê mèo.

Một mặt, động vật rất đắt tiền, giá của các loài động vật bình thường đều sẽ không dưới hai mươi đến ba ngươi ngàn, giá của các loại chim bình thường cũng sẽ không dưới mấy ngàn, huống chi là mấy loài động vật giá trị, quý hiếm cần được bảo vệ.

Hơn nữa, nếu muốn chăm sóc tốt cho những động vật này, còn cần lồng nhốt, thức ăn, phương tiện di chuyển, chi phí cho người nuôi dưỡng và nhân viên vệ sinh, cũng như tiền chữa bệnh cho các động vật, v.v, tất cả những thứ đó cộng lại chắc chắn không phải là một khoản tiền nhỏ.

Ngoài ra, thảo cầm viên là một loại sản nghiệp có hiệu ứng phân cụm rất rõ ràng, một số thảo cầm viên tư nhân nhỏ chỉ có hơn mười mấy loài động vật, cũng không có loài động vật nào đặc biệt quý hiếm, thì dù giá vé có rẻ đến đâu cũng sẽ không có người đến xem.

Bởi vì nếu các khách du lịch muốn đến xem động vật thì nhất định là đi đến một số thảo cầm viên cỡ lớn của thành phố để xem, theo thời gian, các sở thú hoang dã nhỏ ngày càng thua lỗ và đương nhiên là không thể hoạt động nổi nữa.

Việc này đối với người khác rõ ràng là tin xấu, nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói thì đương nhiên là một tin tốt!

Càng lỗ càng tốt chứ sao!

Đến lúc đó, nếu quả thật những loài động vật này có thể ăn thật nhiều, ăn đến nỗi Đằng Đạt sập tiệm, thì có lẽ Bùi Khiêm sẽ cúi đầu trước bọn chúng để bày tỏ lòng biết ơn luôn.

Sau khi cân nhắc một phen, Bùi Khiêm quyết định đưa việc xây dựng thảo cầm viên vào nhật trình.

Thế nhưng có một vấn đề, chính là ở Đằng Đạt dường như không có ai thích hợp để làm người phụ trách cho cái thảo cầm viên này.

Bởi vì theo quan điểm của Bùi Khiêm, điều quan trọng nhất khi làm giám đốc của thảo cầm viên là phải thực sự yêu thương động vật và thực sự có ý định làm việc trong ngành này cả đời, ngoài ra, còn phải nắm vững những kiến thức chuyên môn cơ bản, tôn trọng động vật và nuôi dạy chúng một cách khoa học.

Nhưng ở Đằng Đạt thì thực sự không có người như vậy.

Đại đa số mọi người đều sống từ nhỏ đến lớn ở trong thành phố, niềm yêu thích với động vật hoang dã trên căn bản đều giống như kiểu Diệp Công thích rồng, từ khoảng cách xa xa nhìn mấy con sư tử lớn, mấy con cọp lớn đều không thành vấn đề, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con khỉ luồn lên nhảy xuống, ngay cả việc vươn tay để kiếm thức ăn cũng cảm thấy rất mới mẻ, nhưng nếu thật sự phải ở chung với động vật trong một thời gian dài, lại còn phải nhức đầu suốt cả ngày để lo lắng về vấn đề động vật ăn uống ngủ nghỉ, thì hầu hết người bình thường chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.

Người duy nhất ở Đằng Đạt có liên quan đến việc nuôi dưỡng động vật có lẽ chỉ có Tiểu Đường thôi, suy cho cùng nàng cũng là một quan chăn nuôi và dọn phân mèo chính hiệu, nhưng vấn đề là giữa nuôi mèo và nuôi động vật hoang dã có sự khác biệt rất lớn.

Huống chi, mặc dù Tiểu Đường là học bá nhưng cũng không phải học chuyên ngành thú y, thành giám đốc thảo cầm viên chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?

Thế nên, người phụ trách này vẫn phải nghĩ biện pháp để tìm ở bên ngoài thôi, đồng thời phương pháp xây dựng cụ thể của cái thảo cầm viên này cũng phải bàn bạc kỹ hơn.

Sau đó, Bùi Khiêm lại bắt đầu suy nghĩ đến câu hỏi cuối cùng, chính là việc muốn chuyển đổi 100 ngàn tiền túi thành hạn mức 10 triệu thì cần phải đầu tư vào sản nghiệp nào đây.

Đối với người có chút khó khăn trong việc lựa chọn như Bùi Khiêm mà nói thì đây thực sự là một vấn đề.

Bởi vì hạn mức này nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít.

Nếu như muốn đỡ rắc rối thì cứ tìm đại sản nghiệp nào đó mà ném vào, dù sao cũng chỉ là ném tiền mà thôi, không dùng não là đơn giản nhất. 

Muốn đỡ rắc rối thì cứ tìm ngành nào đó vứt đi, dù sao cũng chỉ là ném tiền thôi, dễ nhất là không dùng não. Nhưng vấn đề là chỉ cần ném tiền đi chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý và danh tiếng của sản nghiệp ngày càng tăng, những dự án không nổi tiếng có thể sẽ trở nên nổi tiếng, những dự án đã nổi tiếng có thể lại càng nổi tiếng hơn.

Nếu đưa ra một lựa chọn không tốt, 100 ngàn mà mình tự bỏ tiền túi này ra sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, vậy thì lại xem như bị hệ thống lừa nữa rồi.

Lựa chọn thế nào bây giờ?

Bùi Khiêm nhìn các loại sản nghiệp rực rỡ muôn màu của Đằng Đạt hiện tại mà thấy có hơi đau đầu.

Cười chết, căn bản là không chọn được!

“Quên đi, loại chuyện như này tại sao lại phải để bản thân tự động não chứ? Để cho mấy người phụ trách bộ phận đi suy nghĩ không phải là tốt hơn rồi sao?”

“Chỉ cần mình trực tiếp để cho chính bọn họ nộp đơn xin, viết rõ ràng lý do tại sao bọn họ cần khoản tài chính này, sau đó chọn một sản nghiệp ít cần số tiền đó nhất để tư vào, vậy không phải là được rồi sao?”

Hết chương 2724.
Bình Luận (0)
Comment