“Tổng giám đốc Bùi, chuyện của ta, ngươi cũng đã biết rồi, e rằng ta không thích hợp làm việc này.”
“Bản thân ta cũng viết tiểu thuyết không tốt, lại còn đi chỉ dạy người khác, e là sẽ chỉ dẫn dắt bọn họ vào con đường sai lầm... Đến lúc đó, thực sự ảnh hưởng này quá lớn, ta có hơi...”
Vẻ mặt Bùi Khiêm mang theo nét cười mỉm.
Dẫn dắt bọn họ vào con đường sai lầm?
Thế thì đúng rồi, nếu không thì ngươi nghĩ ta để ngươi làm người phụ trách làm gì.
Bùi Khiêm biết, sau khi website này xuất hiện, chắc chắn không thể cái gì cũng không làm. Đến lúc đó, tùy ý thu nhận một đống bản thảo chết tiệt, ký hợp đồng với một đám tác giả làm hỗn độn mọi việc, đây đều là những việc cần phải làm.
Bùi Khiêm rất lo lắng, với may mắn thần kỳ của bản thân mình, lỡ như một đại thần văn học mạng chạy ra từ bên trong, chỉ một cuốn sách đã đột phá mức trần đặt mua của toàn bộ độc giả, ngay cả website cũng hot, vậy há chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn ư.
Xem xét dựa trên kinh nghiệm từng trải, không thể không phòng ngừa sự việc này.
Mà Mã Nhất Quần chính là bảo hiểm tuyệt vời đối với Bùi Khiêm.
Hắn có thể tiếp tục flop, hiển nhiên là có vấn đề lớn đối với việc nhận thức quy luật khách quan trên website, hoàn toàn trái ngược với thị hiếu của độc giả chủ yếu của văn học mạng, thậm chí ngay cả thị hiếu của một số ít độc giả cũng không đáp ứng được.
Mà đám anh chị em kia của Bùi Khiêm, đúng là có một số người đã từng đọc văn học mạng, nhưng chắc cũng ù ù cạc cạc đối với quy luật sáng tác bên trong.
Nếu thực sự muốn có một hạt giống tốt thì người ta đã tự đi viết văn học mạng full time từ lâu rồi, sao có thể đợi đến bây giờ.
Nhận thức của Mã Nhất Quần đều có sai lệch rất lớn, lại muốn chỉ dạy những người này làm một loạt các công việc như biên tập, phụ trách duyệt bản thảo, đưa ra đề xuất... vậy chắc chắn là càng không đáng tin!
Đến lúc đó, những bản thảo thu nhận được không ổn, tất cả các tác giả trên web đều là một đám thảm hại làm hỗn độn mọi việc, độc giả không tìm được sách hay trên website sẽ khiến sự việc ngày một xấu đi...
Ừm, thế thì ổn rồi.
Tất nhiên nói đi cũng phải nói lại, suy tính việc này có hơi không hợp thói thường.
Làm gì có chuyện thành công dễ dàng như vậy?
Nếu thực sự muốn đường đường chính chính làm một website văn học mạng, thì cho dù Bùi Khiêm nghiêm túc khai thác một số biên tập trong ngành, dốc tiền vào việc khai thác tác giả đại thần, kết quả cuối cùng đa phần vẫn là thảm hại.
Khả năng kiếm được tiền của ngành nghề này rất thấp.
Nếu không thay đổi được kết cục, vậy chi bằng sắp xếp tùy tiện thôi, để cho Mã Nhất Quần vẫn có thể hoàn thành ước mơ của hắn đôi chút.
Tiền đã là gì? Vì nhân viên mà hoàn thành lý tưởng mới là điều mà tổng giám đốc Bùi suốt đời theo đuổi!
Bùi Khiêm vỗ nhẹ bả vai Mã Nhất Quần.
“Ta cảm thấy ngươi không được chào đón ở trang web truyện Trung không giới hạn, chắc chắn là biên tập ghen tị với tài năng của ngươi. Những gì ngươi viết quá cao siêu, người đọc có thể không tiếp thu được, nhưng đó không phải là lỗi của ngươi.”
Mã Nhất Quần chợt hiểu ra: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi từng đọc sách ta viết?”
“Chưa đọc.” Bùi Khiêm lắc đầu: “Nhưng ta có thể thấy được tài hoa của ngươi từ trong ánh mắt ngươi.”
“Nếu trang web của chúng ta muốn thành công, tuyệt đối không thể lặp lại con đường của trang web truyện Trung không giới hạn, nếu không dù phát triển tốt hơn, thì cũng chỉ là phiên bản rút gọn của trang web truyện Trung không giới hạn, làm sao nói tới chuyện vượt qua được?”
Mã Nhất Quần hơi hốt hoảng.
Hình như tổng giám đốc Bùi nói rất có lý.
Mã Nhất Quần cũng không thấy tài năng của mình bị mai một, dù sao văn mạng cũng là thị trường cạnh tranh mạnh mẽ.
Không được biên tập công nhận, có thể coi như tạm thời bị mai một, nhưng không được người đọc công nhận, thì thật sự không thể chấp nhận được.
Mã Nhất Quần cảm thấy sách của mình bị flop, đương nhiên là do vế sau. Cho nên hắn không tự tin với năng lực của mình.
Nhưng tổng giám đốc Bùi nói một câu rất đúng.
Muốn trang web thành công, nhất định không thể đi theo con đường của trang web truyện Trung không giới hạn, nếu không thì người đọc xem trực tiếp trên trang web truyện Trung không giới hạn là được, cần gì một trang web nhái?
Thế nên, nếu muốn vượt trội thì cần phải đổi mới.
Điều này nói rõ, tầm nhìn xa của tổng giám đốc Bùi, hắn cũng gửi gắm kỳ vọng cao ở mình!
Tổng giám đốc Bùi muốn vượt qua trang web truyện Trung không giới hạn, chứ không chỉ hài lòng với hiện tại!
Mã Nhất Quần gật mạnh: “Được, thưa tổng giám đốc Bùi, ta nhất định sẽ dốc hết sức để làm tốt trang web này!”
“Ờm, tổng giám đốc Bùi, trang web này tên gì?”
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Trang web Điểm Kết của Truyện Trung.”
Ý nghĩa là trang web này là phần mộ của văn mạng.
Mã Nhất Quần nghiêm túc kính nể.
Tổng giám đốc Bùi muốn cố gắng biến nó thành điểm kết của tất cả văn mạng?
Khiến tất cả các tay viết cùng đến trang web này viết sách?
Thấy tổng giám đốc Bùi chưa, lúc nào cũng có thể nghĩ ra một cái tên vừa phóng khoáng vừa chuẩn xác đến thế!
“Đi đi, gặp vấn đề gì thì lập tức báo lại với ta.”
...
Đuổi Mã Nhất Quần đi, Bùi Khiêm lại chuyển ánh mắt về game Thương Dương.
Xem số liệu “Chiến Ca Nhiệt Huyết” Diệp Chi Chu gửi tới trước, vẫn thê thảm không nỡ nhìn như cũ.
Ổn định, thì thật ra rất ổn định.
Dẫu sao, hiện tại trò chơi này lương tâm đến mức đó, tất cả những người chơi cũ trước kia đều chơi rất vui vẻ, ổn định vài tháng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng, thu nhập cũng thật sự rất ít.
Cắt bỏ nhiều điểm thanh toán như vậy, làm những người có tiền đều không có chỗ để tiêu tiền, hình ảnh trò chơi còn vô cùng quê mùa, không có kinh phí tuyên truyền, không có người chơi mới tham gia, cho dù một vài mấy người chơi cũ quay về thì một chút phí nạp tiền đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Bây giờ đã chỉnh sửa và cải cách xong “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, phiên bản cũng đã ổn định, Bùi Khiêm đã sắp xếp nhiệm vụ mới cho bọn họ rồi.