Không phải Bùi Khiêm cố ý khiêm tốn, mà chủ yếu là cái thứ thế giới quan này, hắn cũng không viết ra được.
Không chỉ thế giới quan, mà bao gồm cả việc thiết kế một vài chi tiết, Bùi Khiêm cũng không có yêu cầu cứng nhắc nào hết.
Đợi bản thảo thiết kế được viết ra, rồi Bùi Khiêm làm một số thay đổi nhỏ thì cũng không có vấn đề gì.
Mã Nhất Quần lắng nghe rất nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia phát triển một dự án mới bắt đầu từ con số 0 từ sau khi hắn phụ trách thiết kế cốt truyện. Hơn nữa, game lần này có vẻ yêu cầu rất cao về cốt truyện, tràn ngập tính khiêu chiến.
Nhất định không được khiến tổng giám đốc Bùi thất vọng!
Ý tưởng tổng thể đã có, yêu cầu của tổng giám đốc Bùi cũng đã rất rõ ràng rồi, mọi người tấp nập rời đi.
Bùi Khiêm gọi Mã Nhất Quần đứng lại.
Mã Nhất Quần khó tránh khỏi xúc động.
Tổng giám đốc Bùi giữ một mình hắn lại, hiển nhiên là muốn nói một chút về vấn đề cốt truyện cùng hắn!
Tốt quá rồi, từ sau khi gia nhập Đằng Đạt, mỗi ngày hắn đều nỗ lực phỏng đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi. Lần này có thể trao đổi trực tiếp với tổng giám đốc Bùi, chắc chắn có thể thu được nhiều lợi ích.
Nhưng không biết tổng giám đốc Bùi sẽ thiết kế thế giới quan của “Quay Đầu Là Bờ” như thế nào đây? Cho dù chỉ là một câu gợi ý cũng tốt...
Mã Nhất Quần không khỏi thêm thắt rất nhiều tình tiết trong đầu.
Bùi Khiêm nhìn Mã Nhất Quần, trên mặt lộ vẻ mỉm cười: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ không còn là thành viên của Game Đằng Đạt rồi.”
Mã Nhất Quần lờ mờ.
Có ý gì đây?
Năng lực làm việc của ta không ổn, bị điều động ư?
Không thể nào, Lữ Minh Lượng và những đồng nghiệp khác đều đánh giá ta rất tốt mà. Ta làm sai ở đâu mà khiến cho tổng giám đốc Bùi không vừa ý?
Là bởi vì cốt truyện trước đây ta viết không ổn ư? Làm cho tổng giám đốc Bùi thất vọng ư? Không có lý nào, phản hồi của những người chơi đều rất tốt mà?
Bùi Khiêm mỉm cười tiếp tục nói: “Ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng hơn. Đằng Đạt muốn mở một website tiểu thuyết mạng. Ta biết, tiểu thuyết mạng vẫn luôn là sở thích và lý tưởng của ngươi, cho nên website này do ngươi làm người phụ trách.”
Mã Nhất Quần càng lờ mờ hơn, hai mắt từ từ mở lớn, tràn ngập mờ mịt.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cho nên hoàn toàn không kịp phản ứng lại!
Vừa rồi còn cho rằng bản thân mình sắp bị đuổi việc, Mã Nhất Quần bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ đã xác định rõ ràng, không phải đuổi việc mà là một bổ nhiệm khác.
Từ game chuyển sang văn học mạng!
Mã Nhất Quần cảm thấy hơi hốt hoảng.
Không ngờ rằng... vẫn còn có thể tiếp xúc với văn học mạng một lần nữa.
Hắn đã từng cứ tưởng rằng, mình rất có thiên phú về phương diện viết lách. Dù sao thì gia đình hắn cũng được coi là gia đình dòng dõi có truyền thống học tập, từ nhỏ đã được hun đúc, bản lĩnh văn chương rất khá.
Trong thời gian học đại học, hắn bắt đầu thử đặt bút viết sách, cũng có không ít fans thực sự yêu thích tác phẩm của hắn.
Mã Nhất Quần vô cùng thích việc giao lưu tương tác với độc giả, cũng rất tận hưởng cảm giác các tác phẩm của mình được người khác yêu thích, được người khác công nhận.
Nhưng kinh nghiệm sau khi tốt nghiệp đại học đã đả kích hắn rất nhiều. Thật vất vả, số liệu không có ai hỏi han mới không quá tồi, cuối cùng cũng có đơn hàng đầu tiên của mấy quyển sách, nhưng lại không quá trăm cuốn, suýt nữa thì chết đói.
Vì thế, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ tài khoản của mình trên trang web truyện Trung không giới hạn, tìm một công việc thích hợp ở Game Thương Dương kia, bắt đầu viết cốt truyện.
Đến giờ, đã hơn một năm hắn không đụng đến văn học mạng rồi.
Mặc dù vẫn luôn theo đuổi những tác phẩm hấp dẫn, nhưng đã gác bút từ lâu.
Giọng nói của Mã Nhất Quần hơi run: “Ta làm người phụ trách? Công ty này... hiện giờ ở tình trạng nào?”
Bùi Khiêm cười: “Tạm thời vẫn đang trong giai đoạn thành lập, nhưng ngươi không cần lo lắng, nhân viên tài vụ và nhân viên hành chính đều được trợ lý Tân sắp xếp ổn thỏa rồi. Việc ngươi cần phụ trách chỉ có các hoạt động hàng ngày của website thôi.”
“Địa điểm làm việc chính là tầng trên, còn về nhân viên... giai đoạn đầu sẽ tuyển dụng một số người mới tốt nghiệp chuyên ngành khoa học xã hội và nhân văn từ Đại Học Hán Đông. Xét thấy trong lĩnh vực văn học mạng này cũng không có đúng nghề hay không đúng nghề. Ngươi thấy có thể dùng những người này, có thể sắp xếp được công việc gì thì sắp xếp cho công việc ấy.”
Những lời Bùi Khiêm nói đều là thật lòng. Những người này thực sự là người mới, thậm chí Bùi Khiêm còn không biết rốt cuộc bọn họ đã từng đọc văn học mạng hay chưa.
Nhưng hiển nhiên, Mã Nhất Quần không cho là như vậy.
Vì sao tổng giám đốc Bùi lại tâm huyết dâng trào đi thành lập một website văn học mạng?
Chắc chắn không phải chỉ để cho vui thôi. Trong việc này, ắt có ý nghĩ sâu xa!
Tính cho đến nay, phương hướng phát triển của Đằng Đạt là trên nhiều phương diện. Cho dù là phòng làm việc Phi Hoàng, hay quán cà phê internet Netfish, bề ngoài đều có vẻ không liên quan, nhưng trên thực tế lại hợp thành một ván cờ lớn!
Nếu phòng làm việc Phi Hoàng phát triển theo phương hướng ngành điện ảnh, quán cà phê internet Netfish tiến quân theo hướng ngành nghề thật, vậy thì website văn học mạng...
Phần nhiều là một bước quan trọng trong bố cục bản quyền!
Chỉ cần có thể ấp ủ tạo ra một IP tốt, thì phòng làm việc Phi Hoàng có thể biến nó thành điện ảnh, còn Game Đằng Đạt cũng có thể chế tác game xung quanh IP này. Trong tương lai, loại bố cục có tính nhìn ra trông rộng cao độ này có thể nói là mang ý nghĩa hết sức to lớn!
Mặc dù website này vừa mới khởi đầu, nhưng với tầm nhìn chiến lược của tổng giám đốc Bùi, cộng thêm sau lưng có tài lực mạnh mẽ của Đằng Đạt...
Nếu làm không tốt, Mã Nhất Quần thấy bản thân mình có thể xách đầu đến gặp rồi!
Nghĩ tới việc tổng giám đốc Bùi không chút do dự, giao một phần quan trọng như vậy trong bố cục cho mình, Mã Nhất Quần hơi cảm động.
Nhưng ngoài cảm động ra, còn có một chút nghi ngờ bản thân.