Mà các học viên đến tìm giáo viên hướng dẫn cũng sẽ càng ngày càng đông.
Nhưng Bùi Khiêm thì khác, hắn đến cơ bản không có bất kỳ khẩn cầu gì về phương diện này.
Mà là số lần Trương Duy tìm Bùi Khiêm ngày càng ít.
Tại sao chứ, có thể là bởi vì ngại rồi chứ sao...
Lúc trước khi quy mô Đằng Đạt còn khá nhỏ, Trương Duy từng bảo Bùi Khiêm giúp đỡ giải quyết vấn đề việc làm của một bộ phận các đàn anh đàn chị trong trường, sau là quyên tiền học bổng cho học sinh khó khăn, tìm nghiên cứu sinh giúp đỡ Đằng Đạt chấm điểm đề thi tuyển dụng Đằng Đạt, cũng đều là do Trương Duy gặp sông bắt cầu.
Nhưng hiện tại quy mô của Đằng Đạt cũng đã lớn đến mức khó tin, đã là doanh nghiệm được xem trọng nhất trong khắp Kinh Châu, thậm chí còn âm thầm thay đổi cả hoàn cảnh việc làm và sinh hoạt của thành phố Kinh Châu.
Ông chủ lớn của một công ty như thế, cho dù là giáo viên hướng dẫn, cũng ngại gọi đến gọi lui.
Trong lòng Trương Duy vẫn tự biết rõ, nếu ai còn xem Bùi Khiêm là một học sinh bình thường, thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi.
Thậm chí Trương Duy còn có chút thắc mắc, lần tới khi Bùi Khiêm đến trường học, rốt cuộc có cần thông báo cho hiệu trưởng tiếp đãi hay không?
0
Nếu Bùi Khiêm đã tốt nghiệp, thì dựa theo địa vị hiện tại của Đằng Đạt ở Kinh Châu, hiệu trưởng tiếp đón cũng là chuyện rất hợp lý, nhưng hiện tại Bùi Khiêm vẫn là thân phận sinh viên.
Đây là vấn đề thực sự khiến người ta đau trứng.
Bùi Khiêm đến cửa phòng làm việc, phát hiện bên trong đã có khác, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trọng.
Bên ngoài vừa hay có cán bộ sinh viên đang trực ban, cán sự thế này bình thường đều là sinh viên của học viện, đến giúp đỡ, chạy việc vặt cho giáo viên hướng dẫn.
Hắn rõ ràng không quen biết Bùi Khiêm, cho rằng hắn chỉ là một sinh viên năm tư đến để hỏi mấy chuyện như tốt nghiệp hoặc nghiên cứu, dù sao thì chuyện này xảy ra rất thường xuyên.
Thế là để Bùi Khiêm ngồi trên sofa bên ngoài đợi một lúc.
Bùi Khiêm cũng không gấp, ngồi xuống ghế sofa, tùy tiện lấy một cuốn tạp chí phát hành nội bộ học viên ở bên cạnh lên lật xem.
Một lát sau, cửa phòng làm việc của Trương Duy mở ra, ba người cười cười nói nói đi ra ngoài.
“Hai vị sư huynh, bên phía giảng đường đã sắp xếp xong rồi, thời gian đã định ba giờ chiều hôm nay, ta đã bảo người phát thông báo cho các sinh viên trong học viện rồi, đến lúc đó các ngươi cứ đến là được.”
“Cũng không cần chuẩn bị trước quá nhiều, nói ngắn gọn về các kinh nghiệm liên quan đến việc nhậm chức ở Thần Hoa, và công việc ở Thần Hoa là được.”
Trương Duy mỉm cười toe toét nói chuyện với hai người thoạt nhìn tầm gần ba mươi tuổi đầu.
Hai người ba mươi tuổi đầu này cũng gật gật đầu: “Thầy Trương cứ yên tâm, bọn ta nhất định có gì nói đó, nói hết những gì mình biết, nhất định sẽ làm tốt việc hướng nghiệp, giải đáp nghi hoặc cho các đàn em!”
Bùi Khiêm tức thời hiểu rõ hai người này đến đây làm gì.
Đây là học viên tốt nghiệp ưu tú ở các khóa trước, quay về tọa đàm hướng nghiệp.
Từ lời nói của Trương Duy có thể nghe ra được, hai người này chắc là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trước cả Trương Duy, xem chừng đã làm đến chức vụ tầm trung trong tập đoàn Thần Hoa, lần này quay về để tọa đàm, khả năng cao là nhận được lời mời từ học viện, chia sẻ kinh nghiệm cho các đàn em, nâng cao tỉ lệ việc làm.
Thần Hoa là doanh nghiệp tuyết một trong cả nước, mục tiêu của rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp, mở một tọa đàm, chia sẻ kinh nghiệm nhậm chức là việc rất bình thường.
Nhìn từ tuổi tác hai người này lớn hơn Trương Duy ít nhất bốn năm tuổi, cũng khó trách Trương Duy gọi bọn họ là sư huynh.
Vào thời của bọn họ sinh viên thích được gọi là sư huynh sư tỷ, còn sinh viên ở thời Bùi Khiêm lại thích gọi nhau là đàn anh đàn chị, không biết bên trong cụ thể có quy luật gì không.
Ba người vừa đi ra đến bên ngoài, Trương Duy đã nhìn thấy Bùi Khiêm đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa.
Sắc mặt Trương Duy tức thời thay đổi: “Ách? Ngươi đến sao không bảo sinh viên vào nói với ta? Sao lại ở ngoài đợi?”
0
Bùi Khiêm mỉm cười: “Không sao, ta không gấp.”
“Ngươi vậy là không đúng rồi, khách sáo với ta cái gì chứ. Mời hai sư huynh đi nghỉ ngơi một lúc, ta không tiễn nữa.”
Trương Duy nói xong, vội vàng dẫn Bùi Khiêm vào trong phòng làm việc, đóng cửa lại.
Ba người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hia vị sư huynh nhỏ giọng hỏi nhân viên trực ban bên ngoài: “Người này có lai lịch thế nào?”
Sinh viên trực ban ngơ ngác: “Không biết nữa, hắn nói hắn là sinh viên năm tư.”
Hai vị sư huynh rõ ràng không tin dù một chữ.
Sinh viên năm tư, có thể khiến Trương Duy sốt sắng mời như mời thần vậy sao? Không đúng lắm nha.
Hai người họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhỏ giọng bàn tán: “Không nghe nói có con của ban lãnh đạo trường học ở trường chúng ta đúng không?”
“Bất kể là con cái của lãnh đạo, có chuyện cũng không đến mức tự mình chạy đến phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn.”
“Vả lại nhìn dáng vẻ của Trương Duy, hình như còn xem trọng hơn cái ngươi nói.”
Hai người nghĩ mãi vẫn không hiểu nỗi.
...
Trong văn phòng, Trương Duy đứng dậy rót trà.
Bùi Khiêm vội vàng xua tay: “Cái này không cần, thầy Trương, ta chỉ đơn giản nói một chuyện, rồi sẽ đi ngay.”
0
Trương Duy nhiệt tình: “Không sao, uống chút trà không sao cả.”
Bùi Khiêm: “... trà bình thường ta uống không quen.”
Trương Duy: “...”
Bùi Khiêm cũng cảm thấy lời nói này của mình có chút phũ phàng, vội vàng nói: “Quay về ta lấy trà trong phòng làm việc của ta đem sang cho thầy Trương nếm thử.”
Trương Duy bất đắc dĩ từ bỏ hành động rót trà: “Cũng được.”
Bùi Khiêm cũng không muốn nói nhiều, vào thẳng vấn đề: “Thầy Trương, lần này ta đến chủ yếu là vì chuyện luận văn tốt nghiệp. Ngươi đề cử giáo viên hướng dẫn cho ta đi? Còn có chuyện chọn đề tài, nên chọn thế nào?”