Chỉ có làm game tốt, làm nghiêm túc mới có tư cách đi xem xét chuyện khác.
“Quả nhiên vẫn là tổng giám đốc Bùi đỉnh, vừa nhìn đã thấu được bản chất vấn đề!”
Diệp Chi Chu cảm thán, lập tức đứng lên quay về Game Thương Dương, làm tiếp việc sau đó.
…
Sau khi ăn trưa xong, Bùi Khiêm về văn phòng của mình, cảm thấy hơi ủ rũ.
Chuyện ban sáng là đả kích với hắn.
Mỗi lần sắp đến kết toán, hết chuyện xui này đến chuyện xui khác là sao vậy!
Quan trọng là sau "Lái Xe An Toàn Văn Minh", nguy cơ vẫn chưa hết, còn có hai game mang tính sát thương là "Quỷ Tướng 2" và "Vết Đạn 2" chưa lên sàn!
Tuy nói Bùi Khiêm cảm thấy hai game này không hot nổi, nhưng bây giờ hắn cũng hoàn toàn không tin tưởng bản thân.
Đang xoắn xuýt thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Ngẩng đầu lên xem, chưa nghe tiếng đã thấy mặt rồi.
Thế mà là Mã Dương đến!
“Anh Khiêm! Có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi đây!”
Thấy dáng vẻ Mã Dương nghiêm túc như vậy, Bùi Khiêm suýt nữa đứng tim.
Đệch, đừng nói bên Tuwei Live lại làm trò gì nữa nhé?
Ngươi đừng dọa ta, sáng nay ta mới sang chấn tâm lý, trái tim bé nhỏ không chịu nỗi kích thích nữa đâu!
“Vụ gì?” Bùi Khiêm hỏi.
Mã Dương dừng lại một chốc, nói: “Bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp rồi!”
Bùi Khiêm thoáng sững sờ: “Hả?”
Đột nhiên hắn không phải ứng kịp, đờ ra một lát mới thở phào.
Hú hồn chim én, chẳng phải luận văn tốt nghiệp sao? Chuyện có là bao. Ta còn tưởng Tuwei Live kiếm được tiền rồi!
“Xem ngươi hoảng kìa, chẳng phải luận văn tốt nghiệp thôi sao, chúng ta khoa Văn, không phiền phức như ngành Khoa học công nghệ làm thiết kế tốt nghiệp đâu.”
Nguyên nhân Bùi Khiêm nói vậy là vì trong ký ức của hắn hắn cũng từng làm luận văn tốt nghiệp, cũng chẳng khó lắm.
Sinh viên đại học không có yêu cầu cao về luận văn tốt nghiệp, dù sao thì đại học Hán Đông có một phần ba sinh viên sẽ tốt nghiệp, ra nước ngoài, tiếp tục nghiên cứu, đối với những sinh viên ra trường tìm việc làm, trường cũng mong bọn họ thuận lợi tốt nghiệp, bình thường cũng không cố ý làm khó.
Chỉ cần bài luận văn này không viết kỳ cục quá thì vẫn có thể qua.
Nói cách khác, ở giai đoạn thạc sĩ, tiến sĩ, yêu cầu của luận văn mới nghiêm khắc khiến người ta lo lắng.
Huống chi bây giờ Bùi Khiêm cũng quyên nhiều tiền cho trường như vậy, cũng cung cấp nhiều vị trí làm việc, đến cả thi cũng không rớt môn, đừng nói chi đến luận văn.
Dù sao thì có nhiều đề đóng còn phải học thuộc, mà luận văn có thể tra tài liệu, có thể nhờ giáo viên hướng dẫn xem xét, bổ sung vài lần, kiểm tra tới lui, gần như không thể bị trượt.
Đương nhiên nói thì đơn giản, trên thực tế phải bỏ thời gian, Bùi Khiêm cảm thấy chu kỳ này qua rồi làm cũng không muộn.
Mã Dương giơ ngón cái: “Quả nhiên, không hổ là anh Khiêm, vậy mà vẫn bình chân như vại, không giống ta, vừa nghe sắp viết luận văn tốt nghiệp là hơi hoảng rồi.”
“Luận văn nộp trước ngày 10 tháng 4, bảo vệ vào tháng năm, bây giờ đã có nhiều học sinh liên hệ giáo viên hướng dẫn rồi, anh Khiêm chúng ta cũng tranh thủ thời gian thôi, cũng hơi muộn rồi.”
“Ngươi có thể tìm giáo viên bộ môn nào đó để làm giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp, anh Khiêm chúng ta chọn ai?”
Bùi Khiêm cười ha ha, chọn cái nào? Lão Mã ngươi xem trọng ta quá rồi.
Còn mẹ nó ta đi học được mấy tiếc đâu, vốn không biết mấy người này!
Nếu câu đầu tiên trong đề là “chọn ảnh giáo viên bộ môn” là ta không điểm chắc!
Thế mà ngươi còn bảo ta chọn giáo viên hướng dẫn! E là ta chọn bừa thôi.
Bùi Khiêm ho khụ khụ: “Chuyện này cũng dễ, không cần chúng ta chọn, hôm khác ta đi tìm giáo viên hướng dẫn, để hắn chọn cho chúng ta người hướng dẫn đáng tin là xong. Chắc hắn cũng quan tâm đến vấn đề tốt nghiệp của hai chúng ta hơn chúng ta nữa.”
Mã Dương: “Ừm… có lý! Vẫn là anh Khiêm thông minh!”
“Thế ta không lo lắng nữa, cứ theo ngươi vậy! Đợi về ngươi gọi ta.”
Bùi Khiêm thấy Mã Dương tín nhiệm mình như vậy cũng hơi chột dạ.
Lão Mã thật sự tin ta không thành vấn đề sao?
Về vấn đề học tập, Bùi Khiêm cảm thấy trên cơ bản, mình và Mã Dương kẻ tám lạng người nửa cân thôi, thậm chí có lúc mình chẳng đáng tin bằng Mã Dương.
Nhưng đỉnh thì cũng chém rồi, không thể thu lại.
Thôi, chuyện luận văn cũng không khó lắm, đến lúc đó thương lượng với giáo viên hướng dẫn có thể miễn cưỡng qua ải là được.
Thật ra Bùi Khiêm không cần tấm bằng tốt nghiệp này lắm, tập đoàn Đằng Đạt lớn thế này, hắn không cần tìm việc, lấy bằng tốt nghiệp có tác dụng gì đâu?
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu chuyện tổng giám đốc Bùi chưa tốt nghiệp đại họ truyền ra ngoài thì không ổn lắm.
Không phải Bùi Khiêm sợ bị chê cười, chắc cũng không ai chê cười hắn, dù sao thì bây giờ hắn cũng không cần một tấm bằng tốt nghiệp để chứng minh bản thân.
Chủ yếu là sợ chuyện này thành trò hề trên tạp chí, đến lúc đó mình lại giống như người sáng tạo Microsoft, Pineapple, thành “người khởi nghiệp thành công chưa tốt nghiệp đại học”, bị mấy người nào đó không có tâm lấy ra chém gió thành “đi học cũng vô dụng”, nghĩ nghĩ cũng hơi ngượng.
Với lại, bốn năm đại học đều đã khắc phục được không nợ môn, còn bài luận văn tốt nghiệp cuối cùng không qua chẳng phải mắc cười lắm sao?
Không thể thất bại được.
Dù sao thì qua cửa ải cuối cùng này là có thể tạm biệt kiếp sống đại học của mình rồi.
Vừa nghĩ đến việc bốn năm đại học này mình chẳng nghiêm túc đi học, vắt óc nghĩ làm sao để lỗ tiền, chợt có cảm giác mình bận rộn lâu lắc lại trở nên quạnh quẽ!
Thứ sáu, ngày 25 tháng 1.
Bùi Khiêm đến phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn Trương Duy.
Rất lâu rồi hắn chưa đến đến nơi này.
Bình thường mà nói, càng vào đến năm ba, năm tư giáo viên hướng dẫn sẽ càng bận, dù sao cũng cần quan tâm đến cả một khóa, có người muốn làm nghiên cứu sinh, có người muốn khởi nghiệp, có người muốn xuất ngoại, không thể tránh khỏi cần giáo viên hướng dẫn ra mặt giúp các việc cần làm.