Kiều Lương sửng sốt một chút, sau đó trong đầu tràn ngập nghi vấn.
Cảm giác có gì đó không ổn!
Hắn lại nhìn về phía Trần Vũ Phong đang đứng bên tay phải: “Giấy chứng nhận của ngươi đâu rồi?”
Trần Vũ Phong cũng quay lại nhìn hắn, chỉ thấy trên đó viết: “Người tu khổ hạnh Trần Vũ Phong, trong kỳ thứ hai của Chịu Khổ Travel (tháng 12 năm 2012 - tháng 1 năm 2013), dũng cảm tiến về phía trước, phấn đấu để vươn lên vị trí cao hơn, có thể được đánh giá là trụ cột vững vàng, được đặc biệt phong tặng danh hiệu ‘người tu khổ hạnh ưu tú’!”
Cảm giác có gì đó không ổn của Kiều Lương lại tăng lên.
Có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt trong cách diễn đạt của các danh hiệu khác nhau này!
Lúc này, Bao Húc đã phát kỷ niệm chương và giấy chứng nhận xong.
“Thời hạn hai tháng của Chịu Khổ Travel đã kết thúc, tất cả mọi người thể hiện rất tốt.”
“Mặc dù thời gian ngắn ngủi và khiến mọi người không nỡ chia tay, nhưng ta tin rằng mọi người đã được đào tạo đầy đủ.”
“Hy vọng rằng mọi người có thể ghi nhớ tinh thần của Chịu Khổ Travel, và trong những ngày tới, có thể kết hợp sự kiên trì rèn luyện đã được bồi dưỡng trong quá trình Chịu Khổ Travel vào công việc và cuộc sống, đồng thời truyền lại tinh thần này!”
“Nếu như vẫn muốn theo đuổi những thử thách cao hơn, có thể đăng ký lại lần nữa, đến lúc đó sẽ còn có nhiều kỷ niệm chương cao cấp hơn nữa!”
“Cuối cùng, thay mặt tổng giám đốc Bùi và toàn thể nhân viên công tác của Chịu Khổ Travel, ta xin gửi lời chúc mừng chân thành đến tất cả mọi người!”
“Mọi người có thể nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về!”
Sau tiếng vỗ tay nồng nhiệt, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tại vị trí của mình, cả người đều được thả lỏng.
Nhưng Kiều Lương hiển nhiên không thể bình tĩnh mà ngồi xuống như những người khác được, hắn quay người lại, đọc lại hết giấy chứng nhận của những người khác.
Sau khi đọc xong, Kiều Lương đặt mông ngồi trên mặt cát, im lặng vẽ những vòng tròn trên cát.
Này là lừa ta đấy à!
Ban đầu, Kiều Lương khá là vui mừng sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận của mình.
Ngươi xem đi, người tu khổ hạnh đã anh dũng phấn đấu, không ngừng kiên trì, bất khuất, bền bỉ,...
Đây không phải đều là tất cả những lời tốt đẹp sao?
Kiều Lương cảm thấy mấy cái nhận xét này đều hoàn toàn phù hợp, nó thể hiện vô cùng đầy đủ và hoàn hảo dáng vẻ oai hùng của hắn trong Chịu Khổ Travel.
Cảm thấy cực kỳ hài lòng về bản thân.
Nhưng sau khi đọc những lời bình về người khác, Kiều Lương phát hiện có thể mình đã hiểu lầm rồi.
Bởi vì tất cả những người khác đều là người tu khổ hạnh xuất sắc và người tu khổ hạnh ưu tú!
0
Trong đó, người tu khổ hạnh xuất sắc trong số họ tương đối ít, mười người mới được ba người, chẳng hạn như Nguyễn Quang Kiến và Diêu Ba - những tay thành thục lão luyện, đều đạt được danh hiệu người tu khổ hạnh xuất sắc, đại diện cho cấp độ cao nhất của kỳ Chịu Khổ Travel lần này.
Từ cách diễn đạt của những tờ giấy chứng nhận này, cũng có thể nhìn ra được kiên quyết, dám nghĩ dám làm, dám trở thành người tiên phong, được xếp vào hàng giỏi nhất, v.v., hầu như đều thể hiện ý nghĩa này.
Mà sáu người còn lại, ví dụ những người phụ trách của Đằng Đạt như Trần Vũ Phong, Giang Nguyên, bọn họ không thể hiện được tốt như Nguyễn Quang Kiến và Diêu Ba, nhưng vẫn còn chấp nhận được, thế nên lời bình là người tu khổ hạnh ưu tú, lời bình trong đó cũng dùng những lời tương tự như kiểu “Trụ cột vững vàng.”
Mà Kiều Lương lại là người duy nhất đạt được danh hiệu “người tu khổ hạnh kiên trì”!
Cân nhắc lại vào những lúc bình thường, hắn vẫn luôn là “đối tượng giúp đỡ trọng điểm”, tự nhiên nhìn lại cái lời bình này liền thấy tất cả đều biến chất hết rồi.
Tại sao cứ một mực nhấn mạnh vào tinh thần phấn đấu chăm chỉ và gian khổ của Kiều Lương chứ?
Không phải là bởi vì hắn luôn ở vị trí cuối bảng sao!
Chính là bởi vì luôn ở vị trí kế cuối, thế nên vẫn luôn không ngừng kiên trì, nhưng sau đó vẫn tiếp tục ở kế cuối, cứ như vậy mà không ngừng lặp đi lặp đi, mới khiến cho người ta thấy được tinh thần phấn đấu gian khổ trên người hắn.
Tất nhiên, cũng có thể là bởi vì đưa danh hiệu “người tu khổ hạnh ưu tú” cho một gã xếp cuối cùng thì quá là cưỡng ép, đã xếp ở cuối cùng rồi thì làm sao mà ưu tú được nữa chứ?
Nên là chỉ có thể đổi một góc độ khác để khen ngợi thôi.
Điều này cũng giống như trong game, những đại thần đứng đầu đều có những danh hiệu như Cao Thủ, Vương Giả Mạnh Nhất các loại, thoạt nghe vô cùng đẹp trai ngầu lòi, còn nếu như trong đó có những từ như “kiên trì”, “bất khuất” các thứ, thì nghĩa là cũng gần như cặn bã dưới đáy rồi...
Sau khi biết được sự thật đáng buồn này, Kiều Lương đã vô cùng rầu rĩ.
Hắn không khỏi tự hỏi, đợi sau khi trở về, nếu như có người khác hỏi hắn đã từng tham gia Chịu Khổ Travel chưa? Hắn nên trả lời thế nào đây?
Đã tham gia nhưng nhưng không tham gia nhiều lắm, chỉ tham gia một chút thôi.
Khi người khác hỏi lại, nghe nói là có huy chương và giấy chứng nhận, còn có danh hiệu nữa, vậy danh hiệu của ngươi là cái gì? Là người tu khổ hạnh xuất sắc hay là người tu khổ hạnh ưu tú?
Kiều Lương trả lời, người tu khổ hạnh kiên trì.
Nghe có vô lý không cơ chứ?
Đến lúc đó, nếu như lại hỏi nữa, ồ, chưa từng nghe nói đến cái danh hiệu người tu khổ hạnh kiên trì này nha, tầm bao nhiêu người thì mới có người lấy được danh hiệu người tu khổ hạnh kiên trì vậy?
Vậy rồi sao mà nói chuyện nói chuyện tiếp được đây? Căn bản là không có cách nào để nói tiếp được á!
Cũng không thể nói với người khác: “Đây là một danh hiệu hiếm có, cả một kỳ đó chỉ có một mình ta lấy được!”
Nếu như bị lan truyền thì nó sẽ trở thành một trò cười mất.
Làm sao bây giờ?
Kiều Lương cảm giác được có một ý nghĩ nguy hiểm đang bén rễ và nẩy mầm, âm thầm sinh sôi từ tận đáy lòng của mình.