Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2797 - Chương 2797. Hướng Chung Của Luận Văn

Chương 2797. Hướng chung của luận văn
Chương 2797. Hướng chung của luận văn

Lúc ấy, Bùi Khiêm còn chưa kịp nhìn kỹ, nên chỉ nhớ tới Thôi Cảnh đang nói hưu nói vượn trên sân khấu, nói cái gì mà “Tổng giám đốc Bùi đích thân đưa ra chỉ điểm”, “Phải dựa trên di sản văn hóa truyền thống và hiện tượng xã hội của nhân dân trong nước”, “Phải tiến hành sáng tác sao cho phù hợp với sở thích của những người trẻ tuổi.”..

Lúc ấy, có người đã quay video và đăng lên mạng, điều khó chịu nhất chính là số lượt click vào video này rất là cao! Có không ít tác giả đều đang lần lượt chia sẻ lại!

Các tác giả chưa tham gia lớp học cảm hứng thì coi đây là nước cờ đầu để bước vào lớp học cảm hứng; khi các tác giả đã tham gia lớp học cảm hứng rồi thì coi đó là phương hướng sáng tác của mình ở lớp học cảm hứng.

Hết sức vô lý!

Bùi Khiêm rất tức giận, nhưng thứ nhất, đoạn video này chẳng qua là chỉ được lưu truyền trong một phạm vi nhỏ trong giới tác giả, độ nổi tiếng cũng không quá cao, mà Bùi Khiêm bên này vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý còn đáng quan tâm hơn; thứ hai, Bùi Khiêm vẫn chưa xác định được phương hướng phát triển tiếp theo của lớp học cảm hứng, không nên tùy tiện can thiệp, thế nên cũng sẽ không quan tâm.

Nhưng bây giờ thì…

Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy mình có thể đi hấp thụ một chút linh cảm nào đó từ bên trong.

“Cảm giác quá là kỳ cục luôn á, người khác xuyên tạc ý của ta, ta lại còn muốn đi nhìn nội dung xuyên tạc đó để viết luận văn của chính ta...”

“Chết tiệt, thiệt luôn á! Đang nói đi đâu vậy chứ!”

Bùi Khiêm cảm thấy loại hành vi này của mình quả thực quá là low, nhưng lại không thể làm gì được, vì sức khỏe của thầy Khổng, vì không để thầy Khổng đọc xong cái luận văn của mình mà tức giận, việc nên làm vẫn phải đi làm thôi.

Sau khi tìm được video, lần này Bùi Khiêm đã xem một lượt từ đầu đến cuối.

“Ừm... Mặc dù đứng ở góc độ cá nhân mình để xem thì quả thực là đầy rẫy sai sót, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng nếu đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc không biết sự thật thì mấy lời này vẫn khá là hợp lý đó chứ...”

“Hơn nữa, nếu thực sự suy nghĩ từ góc độ này, có vẻ như thực sự có thể tìm ra thứ gì đó, tìm ra được điểm có thể kết hợp với kiến ​​thức chuyên môn.”

Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.

Đối với những lý luận này của Thôi Cảnh, đương nhiên là Bùi Khiêm không thể sao chép hoàn toàn, vì như vậy quá kỳ cục.

Bởi vì đoạn video này có thể được tìm thấy trên mạng, nếu Bùi Khiêm sao chép nó hoàn toàn, nếu có ai đó tìm được nó chẳng phải là sẽ cực kỳ xấu hổ sao?

Tất nhiên, ngay cả khi nó bị phát hiện, hầu hết mọi người sẽ cho rằng lý luận này ban đầu thuộc về tổng giám đốc Bùi, chẳng qua sau khi Thôi Cảnh kế thừa được những lý luận này thì đã nói ra trong lớp học cảm hứng.

Nói cách khác, bọn họ sẽ cho rằng tổng giám đốc Bùi đang sao chép chính mình đương nhiên không được tính là sao chép.

Nhưng Bùi Khiêm không thể làm được điều này, bởi vì hắn là một người có ranh giới cuối cùng, đối với thứ như luận văn, có thể tham khảo một hướng đi chung, nhưng phải có những hiểu biết sâu sắc và thông tin thực tế của riêng mình mới được, không thể chỉ nghe người khác nói.

“Nhận xét của Thôi Cảnh lần này chủ yếu dựa trên tình hình thực tế của lớp học cảm hứng và giải thích một chút về hình thức sáng tác của lớp học cảm hứng cho những tác giả khác. Nói cách khác, đây cũng có thể coi là buổi gặp gỡ trao đổi, chia sẻ kinh nghiệm quy mô lớn dành cho “Người Kế Nhiệm”, có tác dụng định hướng nhất định đối với cuốn tiểu thuyết.”

“Hơn nữa, những nội dung hắn nói cũng tương đối ít ỏi, chỉ có một phương hướng có sẵn, nhưng hoàn cảnh cụ thể như thế nào, có tồn tại những vấn đề gì, sự tất yếu để giải quyết những vấn đề này là gì... Những nội dung này hắn hoàn toàn không đề cập đến.”

“Nếu như ta có thể loại bỏ ảnh hưởng của Thôi Cảnh càng nhiều càng tốt và tiếp tục đào sâu hơn theo hướng này, nói không chừng sẽ đạt được điều gì đó.”

“Ưm... Cứ như vậy, chủ đề của luận văn có thể là ‘Sáng tác và truyền bá lý luận của các tác phẩm văn học nghệ thuật trong thời đại mới’. Ưm... Không đúng, cái từ ‘thời đại mới’ này hình như hơi vĩ mô rồi, nói chính xác hơn thì phải là ‘thời đại Internet’.”

“Hơn nữa, phạm trù văn học nghệ thuật quá rộng, ngay cả văn học nghiêm túc cũng được bao gồm, nên gọi là ‘tác phẩm văn học nghệ thuật đại chúng’ mới đúng.”

“Thế nên chủ đề phải là, Sáng tác và truyền bá lý luận của các tác phẩm văn học nghệ thuật trong thời đại Internet?”

“Tạm thời cứ quyết định cái chủ đề này đi, nếu đang viết cảm thấy không thích hợp thì có thể đổi lại.”

“Bên trong có thể bao gồm những khó khăn gặp phải khi phổ biến các tác phẩm văn học nghệ thuật truyền thống trong thời đại Internet, sự cần thiết phải giải quyết vấn đề này, cũng như các yếu tố cần thiết và sứ mệnh lịch sử của việc phổ biến các tác phẩm văn học nghệ thuật đại chúng trong thời đại Internet...”

Bùi Khiêm đơn giản dựa theo phương hướng này mà đi tìm một chút, phát hiện quả thực có rất nhiều nội dung có thể viết ra, để hỗ trợ cho luận văn tốt nghiệp của một sinh viên đại học nhất định là vô cùng dư dả.

Tuy nhiên, có hai vấn đề.

Vấn đề thứ nhất là chủ đề này có hơi vĩ mô.

Thứ như luận văn này, mỗi cấp độ có phạm vi và lĩnh vực riêng mà mỗi cấp độ có thể đảm nhiệm.

Đối với sinh viên đại học mà nói, trong lòng nhất định đặt nặng điểm số, tốt nhất là nên chọn một lĩnh vực rất nhỏ nào đó để làm đầu vào, nếu muốn viết về một lĩnh vực lớn hơn thì bất luận là năng lực hay là độ dài của luận văn đều không đủ.

Trong tương lai, khi học thạc sĩ, tiến sĩ, từng bước từng bước đi lên, mới có đủ trình độ để không ngừng mở rộng phạm vi luận văn của mình.

Đây cũng được coi là một lẽ thường rồi.

Hết chương 2797.
Bình Luận (0)
Comment