Theo như bài luận văn này mà nói, mặc dù tăng thêm hai từ giới hạn “thời đại Internet” và “thể loại đại chúng”, thế nhưng cái phạm vi này vẫn rất rộng. Bao gồm các bộ phim bom tấn nói chung, tiểu thuyết trên Internet, phim hoạt hình, truyện tranh, video ngắn trên Internet, v.v., tất cả đều có thể nằm trong phạm vi này.
Muốn nhằm vào một cái phạm vi lớn như vậy để viết luận văn, có cảm giác hơi bị không biết trời cao đất rộng, không biết tự lượng sức mình rồi.
Vấn đề thứ hai là Bùi Khiêm chỉ có thể cắn răng mà viết theo hướng này, hoàn toàn không thể kiểm soát được luận văn mình viết có thể đạt tới mức độ nào.
Hắn cũng hy vọng rằng bản thân thực sự ở trình độ mà mọi người đã overthinking về tổng giám đốc Bùi, nhưng mà hắn không phải vậy!
Ngay cả những tác phẩm trước đó như “Ngày Mai Tươi Đẹp” và “Phấn Đấu”, đều dựa vào nói bừa mà thôi, phải tự mình diễn giải lại bản thân.
Mặc dù tồn tại hai vấn đề tương đối nghiêm trọng, nhưng Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra lựa chọn này.
Bởi vì hắn thực sự không thể nghĩ ra hướng đi nào tốt hơn nữa rồi, hơn nữa hai vấn đề này đều có thể nghĩ biện pháp để khắc phục được.
Viết không thể kiểm soát được cũng không sao, cứ viết trước rồi hẳn nói, dù sao đến lúc đó vẫn còn có người kiểm tra lại cho mình mà, sau này có thể từ từ sửa đổi.
Về phần chủ đề quá vĩ mô, hẳn là cũng không có vấn đề gì đâu.
Mặc dù Sinh viên đại học không đủ trình độ để viết một chủ đề tương đối lớn như vậy, nhưng yêu cầu về trình độ đối với các bài luận văn của sinh viên đại học cũng thấp mà!
Những người khác viết chủ đề này có thể bị từ chối, nhưng Bùi Khiêm dù sao cũng là Bùi Khiêm, tin rằng các giáo sư trong quá trình bảo vệ sẽ nhắm một mắt mở một mắt vì lợi ích của trường học và thầy mặt mũi của thầy Khổng.
Tóm lại, đây là phương hướng khả thi nhất mà Bùi Khiêm có thể tìm được vào lúc này.
Sau một thời gian ngắn ổn định suy nghĩ của mình, Bùi Khiêm quyết định dựa theo phương hướng mà viết ngắn gọn, trước tiên cứ tạo một cái sườn đã.
Mới vừa lưu tài liệu chưa được bao lâu, bên ngoài phòng làm việc liền có tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mạnh Sướng đã đến.
Lại đến cuối tháng, Mạnh Sướng tới để lấy trích phần trăm rồi.
Bùi Khiêm tìm được dữ liệu về trích phần trăm của tháng này trên laptop, đưa tới.
“Cũng không tệ lắm, không ngừng cố gắng.”
Giữa tháng này vừa mới sửa lại hình thức trích phần trăm, mặc lên cho Mạnh Sướng một cái giáp phục sinh.
Việc tuyên truyền “Người Kế Nhiệm” trong nửa đầu tháng đương nhiên là thất bại hoàn toàn rồi, nhưng việc tuyên truyền “Quỷ Tướng 2” vào nửa cuối tháng cho đến nay vẫn khá hiệu quả.
“Quỷ Tướng 2” sắp được phát hành chính thức, Mạnh Sướng cũng đã chi rất nhiều tiền cho việc tuyên truyền, nhưng dù có bỏ ra bao nhiêu tiền thì độ nổi tiếng của cái game này vẫn luôn ở mức thấp.
Không thể không nói, đây là một điềm tốt!
Mặc dù Bùi Khiêm không hiểu rõ chiến lược tuyên truyền cho “Quỷ Tướng 2” của Mạnh Sướng được thực hiện như thế nào, nhưng rõ ràng Mạnh Sướng rất thông thạo nghệ thuật binh pháp, ảo ảo thật thật, trở thành thứ mà không ai có thể đoán ra được.
Bùi Khiêm cũng không thể đoán được, nhưng hắn tin tưởng Mạnh Sướng và hắn đang đứng ở cùng một chiến tuyến.
Cho dù kế hoạch tuyên truyền nửa cuối tháng lấy được toàn bộ trích phần trăm cũng chỉ có một trăm ngàn, mà lần này dựa vào “Quỷ Tướng” Mạnh Sướng đã nhận được bảy mươi ngàn, tuy không nhiều nhưng vẫn là một con số đáng kể.
So với hình thức “Một lần đột tử, cả tháng GG” lúc trước mà nói thì đã coi như là tương đối nhân từ rồi.
Mạnh Sướng chỉ liếc nhìn một cái rồi đưa lại laptop.
Bây giờ hắn đã không còn quan tâm đến việc mình rốt cuộc nhận được bao nhiêu trích phần trăm nữa rồi, hắn đến xem sổ ngạch trích phần trăm chẳng qua là mang tính hình thức thôi, quan trọng hơn là hắn không thể bỏ lỡ cơ hội để tổng giám đốc Bùi ân cần dạy bảo, truyền thụ phương pháp tuyên truyền Bùi thị.
“Tổng giám đốc Bùi, dự án nào sẽ được đưa vào kế hoạch tuyên truyền vào tháng tới vậy?” Mạnh Sướng chủ động hỏi.
Bùi Khiêm khẽ gật đầu, được rồi, cái tên Mạnh Sướng này cũng không tệ lắm, hắn càng ngày càng chủ động, càng ngày càng khôn ngoan rồi đó.
Có vẻ như các biện pháp khuyến khích của mình đã phát huy tác dụng rất tốt.
Chỉ có điều...
Bùi Khiêm thực sự vẫn chưa nghĩ nhiều về kế hoạch xúc tiến cụ thể cho dự án mà hắn sẽ thực hiện vào tháng tới.
Bởi vì tháng sau sẽ phải kết toán rồi, thế nên hầu hết các dự án đều đã được triển khai, hết thảy đều xong rồi, thậm chí một số dự án chưa hoàn thiện, cũng đang thực hiện một số công tác để kết thúc công việc rồi.
Điều này không có nghĩa là những dự án này không thể sử dụng tài nguyên tuyên truyền, nhưng nguyên nhân chính là bởi vì thời điểm này tương đối đặc biệt, Bùi Khiêm sợ “nước ở đây quá sâu”, hắn không thể kiểm soát được.
Thời gian bình thường làm cũng không sao, dù có làm loạn, kiếm được nhiều tiền, vẫn có thể tìm cách để tiêu hết số tiền trước khi kết toán, vẫn còn có thể khắc phục.
Nhưng khoảng cách đến ngày kết toán cũng chỉ còn lại một tháng, nếu lại xảy ra chuyện nữa, vậy thì phải xử lý thế nào đây?
Chẳng phải cả chu kỳ đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao?
Nhưng để Mạnh Sướng dừng lại ở đây cũng sẽ không thích hợp, suy cho cùng bộ phận quảng cáo và tiếp thị hiện tại cũng là bộ phận chủ chốt giúp Bùi Khiêm đốt tiền, với sự giúp đỡ của Mạnh Sướng, việc kết toán của chu kỳ này hẳn là sẽ được hoàn thành thuận lợi hơn một chút,
Bùi Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Đúng rồi, có một dự án hoàn toàn phù hợp với yêu cầu đó!
Chính là dự án từ thiện của chu kỳ lần này!
Lúc trước, Bùi Khiêm đã nghĩ ra cách để sử dụng hạn ngạch từ thiện trong chu kỳ lần này: Trực tiếp cung cấp vật tư cho một số trường tiểu học nghèo ở tỉnh Hán Đông, mỗi học sinh mỗi ngày có một túi sữa bò và một quả trứng gà, đồng thời cung cấp gạo, dầu, cá, thịt, rau dưa và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác cho các học sinh nghèo vào giữa kỳ và cuối kỳ.