“Chỉ cần tiếp tục dùng số tiền kiếm được này để đi làm từ thiện, tổng giám đốc Bùi hẳn là sẽ không phải truy cứu. Suy cho cùng, tuy tiền ta kiếm là của cải bất chính nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến những người bình thường, đều là từ mấy công ty lớn và đua chó để kiếm tiền, mặc dù số tiền kiếm được cũng không vẻ vang lắm, nhưng lấy ra để làm từ thiện thì cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Hoàn hảo!”
Mạnh Sướng một lần nữa tìm được phương hướng để đấu tranh, bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch.
Cùng lúc đó, Bùi Khiêm vừa xem xong đoạn video do Mạnh Sướng chuyển tiếp từ bộ phận kinh doanh.
Xét về độ phức tạp trong quá trình sản xuất, video này chắc chắn không thể sánh ngang với một video quảng cáo quy mô lớn của công ty.
Bởi vì đây vốn cũng không phải là điều mà Bùi Khiêm và Mạnh Sướng mong muốn.
Lý do muốn quay cái video này chủ yếu là để bắt nội gián và tìm ra người đã tạo acc Điền Công Tử với Điền Mặc trong nội bộ công ty.
Tuy kỹ năng cắt nối biên tập video của Điền Công Tử rất tinh xảo nhưng cũng không đạt được trình độ đỉnh chóp như video quảng cáo của các công ty lớn kia, cùng lắm là ở cấp độ của một vlogger xuất sắc trên trang web Aidilao mà thôi.
Vì vậy, thời điểm Bùi Khiêm và Mạnh Sướng giao nhiệm vụ cho bộ phận kinh doanh, cũng là lấy điều này để làm tiêu chuẩn.
Nếu như thật sự muốn làm video quảng cáo như các công ty lớn, Điền Mặc vừa nhìn liền biết toàn bộ cấp dưới của mình không ai có thể xử lý được, thế nên nhất định sẽ tìm một đội ngũ chuyên nghiệp đến để cắt nối biên tập, như vậy chẳng phải là đã lãng phí công sức rồi sao?
Vì vậy, Bùi Khiêm và Mạnh Sướng đã cố tình đặt ra yêu cầu tương đối thấp vào thời điểm đó,chỉ cần làm cái video này thành trình độ ngang bằng với video của Điền Công Tử là đủ rồi.
Tất nhiên, bọn họ cũng không nói thẳng ra như vậy, chỉ nói rằng cái video này chỉ cần đạt trên mức trung bình của những vlogger cá nhân trên trang web Aidilao là được rồi, điều quan trọng là nó nhất định phải “do nội bộ nhân viên của bộ phận kinh doanh tự mình hoàn thành.”
Lý do sao, tất nhiên là bởi vì những người trong bộ phận kinh doanh sẽ hiểu rõ nhất tình hình hiện tại của bộ phận, những video được sản xuất có thể phản ánh tốt hơn cốt lõi tinh thần của bộ phận kinh doanh.
Đương nhiên, đây hết thảy đều là để lừa Điền Mặc.
Điền Mặc vẫn rất ngây thơ, hoàn toàn không nghĩ tới nơi này có thể có bẫy, cấp trên yêu cầu như thế nào, hắn đều sẽ làm.
Cũng có thể là do Điền Mặc tự cho rằng mình đã làm vô cùng hoàn hảo, cho rằng thân phận Điền Công Tử của mình đã được giấu diếm cực kỳ tốt, nhưng lại không hề biết rằng đôi mắt sắc bén của tổng giám đốc Bùi đã xuyên qua tầng tầng sương mù và khóa chặt vào hắn.
“Cứ như vậy, danh sách Chịu Khổ Travel kỳ mới nhất đã hoàn thành rồi!”
Bùi Khiêm cảm thấy vô cùng hài lòng mà thêm tên Đinh Hi Dao vào danh sách.
Nếu các ngươi đã cùng một giuộc với Điền Công Tử, vậy thì thay thế Điền Công Tử mà cùng nhau chịu khổ đi!
Tiểu tử, các ngươi nghĩ rằng núp sau Internet, ẩn trốn trong nội bộ Đằng Đạt thì ta sẽ không thể bắt được các ngươi sao?
Kẻ đã đâm sau lưng ta, không ai có thể trốn thoát được!
…
Tối đến, Kiều Lương lấy chìa khóa ra, mở cửa chung cư Sloth nơi mình ở, kéo vali bước vào.
Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Kiều Lương thực sự vui mừng đến phát khóc.
Cuối cùng, cuối cùng đã được quay về!
Đã đi xa được hai tháng rồi đó!
Các ngươi có biết ta đã trải qua hai tháng dài đằng đẵng đó như thế nào không?
Kiều Lương có một loại cảm giác khó hiểu tựa như đã trải qua mấy kiếp, trong căn hộ này mọi thứ vừa quen lại vừa lạ, khiến cho hắn vô cùng hoài niệm.
Sau khi lấy quần áo trong vali ném vào máy giặt rồi thay quần áo ở nhà xong, Kiều Lương thoáng cái đã xụi lơ trên chiếc ghế sô pha thoải mái trong phòng khách, bật chiếc ti vi lớn lên, sau đó liền không muốn nhúc nhích gì nữa.
Ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng cái ổ chó của mình mà!
Lúc trước, thời điểm được trao huy chương, nhất thời trong đầu Kiều Lương lại nảy ra một ý tưởng cực kỳ vô lý, đó chính là tham gia Chịu Khổ Travel lần thứ hai, cố gắng để đạt được huy chương cao hơn và danh hiệu “Người tu khổ hạnh xuất sắc.”
Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình.
Cái nơi tồi tàn như vậy mà lại muốn đến lần hai sao? Có phải là đầu óc có vấn đề không vậy?
Ở nhà không tốt sao?
Hãy nhìn chiếc ti vi cỡ lớn này, máy tính ROF cấu hình cao này, giá phơi đồ tập thể hình thông minh này, Takeaway Netfish gọi cái là đến này... Cái nào không tốt hơn Chịu Khổ Travel chứ hả?
Mặc dù bây giờ Kiều Lương rất muốn bật máy tính lên và chơi một game đã bỏ từ lâu, nhưng hai tháng chịu khổ cộng thêm việc bôn ba tới lui thật sự đã là quá mệt mỏi, bây giờ hắn chỉ muốn làm ổ trên ghế sô pha, không muốn nhúc nhích.
Cho dù có nhúc nhích, tối đa cũng chỉ có thể nhúc nhích ngón tay thôi.
“Đặt đồ ăn thôi! Ăn khuya! Trước tiên đặt nửa ký thịt xiên!”
“Ấy... Trước khi ăn, mình phải đi cân lại cái đã.”
Sau khi gọi đồ ăn khuya xong, Kiều Lương miễn cưỡng gắng sức đứng dậy, đến phòng vệ sinh để lấy cái cân ra cân một chút.
Sở dĩ có thể vượt qua sức hấp dẫn của ghế sô pha mà đứng lên chủ yếu là bởi vì Kiều Lương biết cân nặng của mình hiện tại chắc đã đạt đến trạng thái đỉnh cao rồi, nếu như tiếp tục ăn thịt xiên thì sau này cân nặng của hắn sẽ chỉ càng ngày càng tăng lên mà thôi.
Giờ này khắc này, nhất định phải chụp ảnh làm kỷ niệm một chút.
“Chết tiệt, thế mà mình đã nặng tới 70 ký rồi!”
Mặc dù đã sớm đoán trước được, nhưng khi thấy được những con số cụ thể, Kiều Lương vẫn bị chính mình dọa sợ.
Thời điểm hắn ở Đế Đô, bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật và rượu chè ăn uống quá độ, cân nặng của hắn lúc cao nhất đã lên tới 90 ký. Sau này, khi đến Kinh Châu, nhờ vào cải thiện chế độ ăn uống và rèn luyện bằng giá phơi đồ tập thể hình thông minh, cân nặng đã dao động trong khoảng từ 77 đến 83 ký rồi.