“Chúng ta chỉ tập trung tầm mắt vào thành phố Kinh Châu, tập trung vấn đề giải quyết ‘một kilomet cuối’!”
Thật ra thế giới này đã có nền tảng mua bán online, có điều tạm thời chưa phát triển đến độ hot toàn dân mua online.
Về việc logistics và chuyển phát, đương nhiên cũng đã phủ sóng trong phạm vi toàn quốc từ trước, với lại cũng phát triển rất tốt.
Nhưng phần lớn chuyển phát nhanh vẫn ở trạng thái sinh trưởng chưa theo nếp, hiện tượng thời gian gửi hàng không kịp, mất hàng, ném hàng đến điểm để khách hàng tự nhặt thật sự cứ nhan nhản trước mắt.
Nói cách khác, tình huống giao đến tận cửa là thiểu số.
Nói tóm lại chính là vấn đề “một kilomet cuối cùng”.
Thậm chí đến mười năm sau, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa, ngoài mấy chuyển phát có tâm như SF, JD chắc chắn sẽ gửi hàng đến tận nhàn, những chuyển phát nhanh khác đều ném đến điểm nhận cho xong chuyện.
Honeycomb, trạm Cainiao cũng là phương án giải quyết nhắm đến giải quyết một kilomet cuối cùng, nhưng có thể trải nghiệm vô cùng rất gay go.
Đến cuối vẫn là vấn đề phí.
Vì gửi mỗi đơn hàng từ kho bản địa đến nhà là việc tốn sức không được gì, nên đa số sẽ chọn đổ phí này lên người khách hàng.
Mà suy nghĩ của Bùi Khiêm rất đơn giản, mọi người đều mệt nhọc thế này, chẳng phải là vì ngại không kiếm được tiền hay sao?
Ta không ngại!
Dù sao cũng muốn lỗ, vậy cứ rước lấy lấy việc mệt nhọc vào người, có thể lỗ lại cung cấp chút lợi ích cho mọi người, tại sao không?
“Ta đã suy nghĩ xong rồi, ban đầu mở một trăm trạm Ngịch Phong ở thành phố Kinh Châu, phủ sóng khắp các tiểu khu của thành phố Kinh Châu.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp bàn chuyện hợp tác với các công ty chuyển phát nhanh, để nhân viên chuyển phát nhanh của bọn họ đặt hàng ở gần chỗ chúng ta, sau đó sẽ do nhân viên chuyển phát nhanh của chúng ta giao hàng.”
Nói trắng ra chính là trạm Cainiao có thể gửi hàng đến tận nhà.
Nhưng vấn đề là trạm Cainiao có lời.
Vốn ban đầu của trạm Cainiao chỉ tầm hai ba chục nghìn, chỉ cần thuê một phòng tầng một trong tiểu khu, mỗi tháng chi tiền thuê phòng một hai nghìn (tham khảo tiền thuê trung bình lúc này của Kinh Châu), tốn thêm hơn mười nghìn các loại chi phí như kệ hàng, quầy, máy tính, bàn, sửa sang, sau đó có thể bắt đầu kinh doanh.
Bàn giá cả với chuyển phát nhanh xong xuôi, mỗi lần chuyển phát nhanh nhận hai đến bốn xu, mỗi ngày nhận hai ba trăm đơn chuyển phát nhanh, có thể kiếm được tầm ba nghìn mỗi tháng dựa vào chuyển phát nhanh.
Bình thường, trạm Cainiao có hai người kinh doanh, cách kiếm tiền khác cũng bao gồm bán sản phẩm, nhận quảng cáo, gửi thư nhanh,...
Tóm lại trạm Cainiao có lời nên nhiều người sẽ chủ động liên kết với trạm Cainiao.
Nhưng trạm Nghịch Phong Bùi Khiêm muốn làm khác hẳn, vì cần chủ động giao hàng tận nơi!
Một mặt, để tăng phí của nhân viên chuyển phát nhanh, mỗi ngày ba trăm kiện hàng chuyển phát nhanh ít nhất cũng cần một hai nhân viên chuyển phát làm, lương mấy người này do Bùi Khiêm chi.
Mặt khác, khách hàng không cần tự đến trạm lấy hàng, lượng người ít thì bán hàng, nhận quảng cáo của trạm sẽ giảm.
Một trạm sẽ nuôi ít nhất ba người, một cửa hàng trưởng, hai nhân viên chuyển phát, tiểu khu nào đông người có thể cần đến ba nhân viên chuyển phát, tính theo tiêu chuẩn ba nghìn một người (lương cơ bản và hoa hồng), một tháng cũng chi hơn chín nghìn.
Thuê phòng hai nghìn, lương chín nghìn, thu nhập miễn cưỡng đạt đến ba bốn nghìn, còn lỗ thì bảy tám nghìn.
Tính như vậy, vốn ban đầu của một trăm trạm cũng là ba triệu, lỗ ròng mỗi tháng có thể đạt đến bảy tám trăm nghìn.
Với lại đây cũng chỉ là bắt đầu thôi, doanh nghiệp của Bùi Khiêm ngày càng lớn, nhân viên ngày càng nhiều, lỗ sẽ tiếp tục tăng.
Điều tuyệt nhất là lỗ này có thể tính và không chế!
Ví dụ như Bùi Khiêm tính thử một tháng trước kết toán, áng chừng bản thân mình cần phải tiêu đột xuất một triệu quỹ hệ thống, thế thì có thể trực tiếp mở thêm hơn hai mươi trạm Nghịch Phong mới với tốc độ ánh sáng, chỉ cần mở trước khi hệ thống kết toán một tuần, xem như thuận lợi tiêu tài chính này rồi, sẽ không hoãn kết toán.
Trạm Nghịch Phong không giống quán cà phê internet Netfish, mở nhanh, đóng cũng nhanh, nên gọi là thuyền nhỏ dễ quay đầu, thích hợp tiêu tiền gấp.
Bùi Khiêm nghĩ xong rồi, đến lúc đó nhất định ưu tiên trạm Nghịch Phong gần Đằng Đạt, phòng làm việc Phi Hoàng, quán cà phê internet Netfish và nhà mình.
Đến lúc đó dù mình mua đồ online hay cha mẹ mua đồ online đều không cần đến điểm nhận, tất cả đều giao tận nhà.
Dù sao cũng là tạo phúc cho xã hội, thế thì chắc chắn phải tạo phúc từ nhà mình.
Vừa hoàn thành việc thua lỗ lại còn làm việc thiện, thật hoàn hảo!
Nghe giới thiệu của Bùi Khiêm xong, Trương Nguyên hoàn toàn phục rồi!
Quả nhiên suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi luôn khiến người ta khó dò như vậy!
Xem ra lần này lại là bố cục trường kỳ.
Tuy Bùi Khiêm không nói rõ, nhưng Trương Nguyên cũng đoán được ý đồ đại khái.
Chỉ cần giải quyết vấn đề “một kilomet cuối cùng”, có thể để mọi người dần phụ thuộc vào Nghịch Phong Logistics.
Xét trong thời gian ngắn thật sự sẽ lỗ liên tiếp, nhưng xét về lâu dài thì sao?
Sau khi quen với phục vụ giao hàng tận cửa của Nghịch Phong Logistics, đương nhiên mọi người gửi chuyển phát nhanh nữa thì sẽ ưu tiên chọn Nghịch Phong Logistics.
Sau đó, Nghịch Phong Logistics đương nhiên sẽ tiếp tục bước vào lĩnh vực chuyển phát nhanh cùng thành phố, thậm chí là chuyển phát nhanh toàn quốc…
Có điều, bố cục này quá lâu, dài đến mức mọi người khó có thể đợi được!
Có thể mấy năm tương lai, Nghịch Phong Logistics sẽ lỗ liên tục, nhưng một khi thành công, thế cũng có thể sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến mặt đời sống của người dân.
Trương Nguyên không khỏi kính phục Bùi Khiêm hơn.
Xem kìa, đây mới gọi là kết cấu!
“Rốt cuộc ta chơi game gì…”
Lâm Vãn đóng màn hình laptop lại, chìm vào trầm tư.
Game tên “Chiến Ca Nhiệt Huyết” này hoàn toàn tạo mới giới hạn dưới về game mà nàng biết.
Trên thế giới này còn có thể có game nào rác thế này chăng?
Tuy đã trải nghiệm thay đổi và cập nhật của phiên bản mới, nhưng mấy thay đổi chủ yếu ở thiết kế và cách chơi.