Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282. Game Này Thật Sự Nát Đến Lạ…

Chương 282. Game này thật sự nát đến lạ…
Chương 282. Game này thật sự nát đến lạ…

Dù thay đổi thế nào, “Chiến Ca Nhiệt Huyết” vẫn là webgame, nhấp vào sẽ có vô số lý do khuyên Lâm Vãn chạy ngay đi.

Đồ hoạ nát bét, phong cách thẩm mỹ thế kỷ trước, mỗi nhân vật bên trong mặc giáp hoa văn vụn vặt không có cảm giác thiết kế, trên người phủ hiệu ứng màu vàng khoa trương mà tầm thường, sau lưng còn mang đôi cánh lớn năm sáu màu.

Khung cảnh lộn xộn lung tung, nhất là chủ thành, lượng lớn người chơi đều tập trung lại một chỗ, mỗi người đều mặc trang bị năm sáu màu, trên đầu hiện cái tên dài thượt cả dãy thông tin gồm ID, công hội, biệt hiệu, cả khung cảnh rối nùi.

Game có cung cấp công năng chặn người chơi khác vô cùng tri kỷ, sau khi mở nó ra thật sự có thể tìm được vị trí của mình rất dễ.

Nhưng vấn đề nảy sinh từ đây là cả game lộ ra bộ mặt thật, rõ ràng cực kỳ quạnh quẽ, những cảnh tượng không tinh xảo đó cũng hiện rõ trước mặt người chơi.

Hiệu ứng âm thanh, âm nhạc của trò chơi có phong cách mười năm về trước, không thể nói khó nghe nhưng có cảm giác mất hứng.

Với lại, quan trọng đây là webgame.

Nên đa số đồ họa của nó đều phải tải xuống từ trên mạng.

Mỗi lần vào bản đồ mới, cảnh mới, do đồ họa chưa tải xuống hết, trên màn hình luôn xuất hiện một dòng tiến độ nhỏ hiện “đang tải tài nguyên”.

Hơn nữa, tất cả người chơi đều thành hình người bé màu đen, cảnh bản đồ cũng mất một lúc mới có thể tải được.

Ở những nơi thường chuyển đổi cảnh, mỗi lần chuyển đổi đều khiến người ta sụp đổ.

Cách chơi càng đơn điệu và cũ rích, chỉ là đánh quái, thăng cấp, chạy nhiệm vụ,... nói là “cũ rích” cũng đã coi trọng nó rồi.

Lâm Vãn gần như bóp mũi chơi năm phút, chỉ có một cảm giác.

LOW!

Cho tiền nàng cũng không chơi game này.

Lâm Vãn hơi hối hận rồi.

Quá tin tưởng tổng giám đốc Bùi nên lúc đó không suy nghĩ nhiều đã nhận nhiệm vụ này.

Nàng lờ mờ biết được vài chuyện của Game Thương Dương, cũng biết công ty này có sản phẩm game khá chết tiệt.

Nhưng nàng không ngờ có thể chết tiệt đến mức này!

Trong khái niệm của Lâm Vãn, tác phẩm được gọi là chết tiệt có thể thấp hơn trình “Vết Đạn” của phòng làm việc Thiên Hỏa.

Nhưng thấy “Chiến Ca Nhiệt Huyết” rồi nàng mới nhận ra, đây nào phải vấn đề cấp thấp, đây là vấn đề kém mấy năm!

Thậm chí game này khiến nàng cảm thấy hình như mình về mười năm trước.

Sau khi chơi thử game này, ngoài việc khó ở theo bản năng, Lâm Vãn cũng nảy sinh khó hiểu và nghi ngờ sâu sắc về quyết định này của Bùi Khiêm.

Tổng giám đốc Bùi… thu mua công ty game này làm gì?

Xem xét từ khía cạnh nào thì công ty game này cũng chỉ có một cõi về: Bị thị trường đào thải.

Công ty này phá sản ngay và luôn, nhà thiết kế thiết kế ra game này cũng phải lánh đi, nhận chức cao hơn, nếu thực sự ở một công ty thế này thì chi bằng đổi nghề.

Xem xét tình huống game này, nhà thiết kế chính của nó chắc không trong ngành!

Nhưng tổng giám đốc Bùi vẫn thu mua công ty này, với lại, nghe nói còn đích thân đề bạt một người mới, đề ra ý kiến chỉnh đốn, cải cách.

Tình huống Lâm Vãn thấy bây giờ đã là phiên bản sau khi tổng giám đốc Bùi thay đổi tất cả rồi.

Nhưng rõ ràng, game này thật sự còn lâu mới có thể kiếm tiền.

Lâm Vãn hơi chùn bước, không muốn đi lắm.

Cứ ở Game Đằng Đạt nghiên cứu và phát triển “Quay Đầu Là Bờ” thì tốt biết bao?

Có tổng giám đốc Bùi trấn thủ, game này được làm ra, hơn 50% sẽ có dư luận tốt như thủy triều, lượng tiêu thụ bùng nổ. Đến lúc đó, Lâm Vãn là một thành viên trong đội chế tác cũng sẽ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ chạy đến Game Thương Dương nghiên cứu và phát triển “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, kịch bản khác hoàn toàn!

Lúc đó đừng nói trước có thể nghiên cứu phát triển thuận lợi hay không, dù có thể, cuối cùng hơn 50% cũng chỉ có thể rơi vào kết quả bị người chơi chủ yếu khinh bỉ.

Game thế này, Lâm Vãn gặp bạn bè mình cũng ngại nói mình làm.

Nhưng nghĩ đến đây là sắp xếp của tổng giám đốc Bùi, Lâm Vãn lại cảm thấy có thể trong đó có hàm ý sâu xa gì đó.

Dù sao thì lúc giao nhiệm vụ này cho nàng, tổng giám đốc Bùi cũng tỏ ý đặt nhiều hy vọng ở nàng, vừa là “liên kết kết nối”, vừa là “người truyền đạt tinh thần”.

Nếu mới thế này đã thấy khó mà lui, có thể không hiểu được ý đồ thật sự của tổng giám đốc Bùi…

Mà trong đây có thể ẩn chứa điểm mấu chốt để trở nên mạnh hơn.

Lâm Vãn suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Đằng Đạt vẫn giữ lại vị trí cho nàng, bất cứ lúc nào cũng về được, mượn cơ hội này đến Game Thương Dương khiêu chiến bản thân một chút cũng là cơ hội không tồi.

 ……

Game Thương Dương.

Phòng họp.

Mấy người Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân hơi thấp thỏm lén nhìn Lâm Vãn ngồi bên kia bàn họp.

Lâm Vãn vừa đến Game Thương Dương, cầm một quyển sổ nhỏ, bày ra trạng thái học tập khiêm tốn.

Có điều người khác thấy Lâm Vãn không những cầm quyển sổ nhỏ ghi chép mà còn khiến bọn họ áp lực.

Mọi người cứ thấp thỏm bất an với vị lãnh đạo nhảy dù từ bên Đằng Đạt này.

Quan trọng là không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi.

Rốt cuộc tổng giám đốc Bùi có tin tưởng Game Thương Dương không?

Nếu nói là không tin tưởng, phương án thiết kế game mới đều do Game Thương Dương làm, giám đốc kế hoạch mới là Diệp Chi Chu cũng được đề bạt từ dự án gốc của Game Thương Dương, cơ cấu ban đầu của công ty cũng không có thay đổi gì.

Nhưng nếu nói rằng tin tưởng thì bây giờ phát triển game mới lại có một vị nhảy dù sang, đây là ý gì?

Dựa vào cách nói của tổng giám đốc Bùi, chức vị của Lâm Vãn là giám đốc phát triển, ý giống với người chế tác.

Nhưng suy nghĩ kỳ về chức vị này, hình như sẽ không quản việc cụ thể mà có tác dụng giám sát nhiều hơn.

Về cơ bản, Game Thương Dương bây giờ có thể xem như có ba chức vị chủ chốt: Diệp Chi Chu phụ trách sáng ý và kế hoạch tổng thể của game, Vương Hiểu Tân phụ trách trị số và khai thác cụ thể game và Lâm Vãn có quyền quyết bất cứ quyết sách quan trọng nào.

Hết chương 282.
Bình Luận (0)
Comment