Vốn dĩ Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân hoàn thành việc lập kế hoạch cả game rồi báo trực tiếp cho tổng giám đốc Bùi là được.
Nhưng bây giờ giữa Diệp Chi Chu và tổng giám đốc Bùi lại có giám đốc phát triển Lâm Vãn này.
Thậm chí rất nhiều người còn thầm đoán, có phải sau khi Diệp Chi Chu nhận chức giám đốc kế hoạch lâu rồi mà vẫn chưa thể chuyển lỗ thành lãi, nên đánh mất lòng tin của tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi mới cho một người nhảy dù từ Đằng Đạt sang đây?
Trong thoáng chốc, chuyện này khiến từ trên xuống dưới Game Thương Dương đều phủ bóng râm không xác định.
Ban đầu Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân định để Lâm Vãn tiếp nhận tất cả công việc, không ngờ Lâm Vãn thẳng thừng khước từ.
Nàng cũng phát biểu trước mặt mọi người vô cùng ngắn gọn, chỉ nói mấy câu không đau không ngứa vỗ về cảm xúc của mọi người, im lặng ngồi một bên nghe.
Thế là cả cuộc họp vẫn tiến hành theo quy trình bình thường, Diệp Chi Chu nói kế hoạch cụ thể của “Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up” với mọi người.
Lâm Vãn bên cạnh vừa nghe vừa ghi chép lên sổ.
Sau đó đáy lòng hiện lên nhiều dấu chấm hỏi.
Đây là cái gì?
Cái này là gì nữa?
Lâm Vãn không hiểu cũng bình thường, vì dự án trước đó nàng làm ở phòng làm việc Thiên Hỏa là “Vết Đạn”, mà sau khi đến Đằng Đạt, tham gia chế tác “Pháo Đài Trên Biển”, “Người Chế Tác Trò Chơi”, mà mấy game này đều là Game cài đặt.
“Chiến Ca Nhiệt Huyết” là một webgame, mấy game này vốn khác loại.
Webgame có cách nghĩ và ý thiết kế riêng biệt, cách chơi hệ thống thành thục đều hiếm thấy trong Game cài đặt.
Lâm Vãn không những chưa từng tham gia nghiên cứu phát triển webgame, thậm chí chưa từng chơi webgame, cũng không có hứng thú gì với nó.
Mà mấy người Diệp Chi Chu này mở cuộc họp, toàn dùng mấy thuật ngữ thường dùng trong nghiên cứu phát triển webgame, còn trộn lẫn mấy từ tắt tiếng Anh, lúc miêu tả cách chơi còn có nhiều từ viết tắt nội bộ và khẩu ngữ.
Vì vậy, rõ ràng mọi người đang giao lưu bằng tiếng Trung, nhưng Lâm Vãn chỉ có thể nghe hiểu ba bốn mươi phần trăm.
Một câu, rõ ràng mỗi từ đều biết, nhưng nối với nhau thì chẳng hiểu nổi nó là ý gì…
Lâm Vãn chỉ có thể im lặng ghi chép, không gật đầu cũng không hỏi.
Không gật đầu là vì nàng thật sự không hiểu, không muốn giả vờ hiểu khi không hiểu, không hỏi là vì lo bản thân ăn nói vụng về làm mất mặt Đằng Đạt và tổng giám đốc Bùi.
Mà Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân thì cứ nói một đoạn lại lén nhìn biểu cảm của Lâm Vãn.
Chỉ thấy sắc mặt Lâm Vãn nghiêm túc, liên tục viết viết vẽ vẽ lên sổ tay, biểu cảm thâm sâu khó đoán, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Tuy nàng trông có vẻ rất trẻ, nhưng mọi người không dám xem thường, dù sao cũng biết tổng giám đốc Bùi chọn người không hạn chế kiểu mẫu.
Có thể được tổng giám đốc Bùi để mắt đến, một là có thực tài, hai là có tiềm lực rất sâu có thể khai thác, dù là loại nào cũng không thể đắc tội được.
Diệp Chi Chu nói một câu là dừng lại một chút, muốn cho Lâm Vãn chút thời gian, để nàng có thể phát biểu ý kiến.
Tuy tổng giám đốc Bùi không có thay đổi gì với bản kế hoạch này, nhưng ai biết giám đốc phát triển này có cao kiến gì không?
Mà Lâm Vãn chỉ im lặng ghi chép, không nói một lời.
Thậm chí Diệp Chi Chu hơi hoài nghi bản thân.
Sao tổng giám đốc Bùi và giám đốc này đều không có ý kiến sửa đổi gì vậy?
Bản kế hoạch ta viết thật sự hoàn hảo vậy sao?
Không thể nào nhỉ?
Hay là ta đánh giá bản thân quá thấp?
……
Cuối cùng, nói xong bản kế hoạch, Diệp Chi Chu dặn dò ngắn gọn về deadline, và lượng đồ họa đại khái lần này và dự toán các tài nguyên cần mua, tầm hai triệu.
Sau đó Diệp Chi Chu nhìn về phía Lâm Vãn.
Lần này vị giám đốc này sẽ nói vài câu nhỉ?
Nếu không ngươi đến đây làm gì?
Cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của mọi người với mình, Lâm Vãn cũng hơi hoảng.
Làm sao đây, bọn họ nói cả buổi trời, ta hoàn toàn chẳng hiểu gì!
Dù nghe hiểu một phần, chắc chắn cũng không thể lấy ra thảo luận, vì rõ ràng mấy cái hiểu được đều là mấy thứ rất cơ bản, lấy ra nói thì chẳng phải làm trò cười sao?
May mà Lâm Vãn gặp nguy không loạn, thành công tóm được chỗ chắc chắn tổng giám đốc Bùi không hài lòng.
“Vấn đề khác đều không lớn.”
“Nhưng dự toán này… dựa vào hiểu biết của ta về tổng giám đốc Bùi thì chắc chắn không được rồi.”
Diệp Chi Chu hơi căng thẳng, quả nhiên, cuối cùng vẫn không qua dự toán!
Dự toán hai triệu đối với webgame là hơi nhiều.
Trong chế độ webgame, phí nghiên cứu và phát triển chỉ chiếm một phần nhỏ, phần lớn tiền khác đều dùng để marketing, ví dụ như mua quảng cáo click chuột trên web, bỏ tiền mời người nổi tiếng,...
Đây là khách hàng mục tiêu webgame hướng đến quyết định.
Webgame chủ yếu hướng đến thành phần trí thức văn phòng, ông chủ phú hào, mấy người này không có yêu cầu cao về hình ảnh với game, rất nhiều người lén chơi lúc đi làm, không muốn tốn sức làm việc, cũng không muốn động não.
Bọn họ chỉ muốn nạp tiền, click chuột chém người.
Mà mấy người này có khả năng tiêu tiền tương đối mạnh nên tiền nghiên cứu và phát triển tiết kiệm được chuyển sang tiêu ở mặt tuyên truyền mới có thể tối đa hóa lợi nhuận của game.
Nhưng lúc Diệp Chi Chu đang làm dự toán, không cam lòng làm theo cách truyền thống.
Không dễ dàng gì tổng giám đốc Bùi gõ nhịp, tên game lần này là “phiên bản Power Up”, không thể làm hình ảnh cùng trình với webgame bình thường nhỉ?
Đồ họa chắc chắn phải rõ nét, các cách chơi phải tối ưu hoàn hảo mới được.
Qua qua lại lại thêm hơn hai triệu, Diệp Chi Chu còn đặc biệt gặp Vương Hiểu Tân, vô cùng hài lòng với dự toán này.
Vậy mà vẫn quá sao?
Diệp Chi Chu hơi thấp thỏm nhìn Lâm Vãn, nghĩ thầm, cùng lắm cắt ba bốn trăm nghìn, không thể cắt thêm nữa!
Lâm Vãn nói tiếp: “Ta cảm thấy… ít nhất phải bốn triệu thì tổng giám đốc Bùi mới duyệt dự án này.”
“Thôi, các ngươi cứ trực tiếp tăng lên năm triệu đi, đỡ đến khi tổng giám đốc Bùi trả về, các ngươi lại bận rộn lần hai.”
Mỗi lần làm lại dự toán, tất cả đồ họa, các kế hoạch và họa sĩ đã liên hệ ổn thỏa trên trạm tài nguyên, chương trình đều sẽ thay đổi.