Suy cho cùng, dự án sở thú này là việc tiêu tiền bất ngờ được ưu tiên hàng đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiểu Tôn đón Bùi Khiêm, đến một sở thú tư nhân ở một thành phố cấp huyện gần Kinh Châu.
Bản thân cái sở thú tư nhân này cũng không có điểm gì đặc biệt, Bùi Khiêm đến đây chủ yếu là để điều tra cẩn thận về giám đốc của sở thú tư nhân này một chút.
Trải qua hơn một giờ lái xe đường dài, cuối cùng cũng đến nơi.
“Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đến rồi.” Tiểu Tôn nói.
Trên xe, Bùi Khiêm đã ngủ được hai giấc rồi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đỉnh thiệt chớ, nơi này hoang vắng hơn ta tưởng tượng nhiều.
Đương nhiên, nói hoang vắng thì có vẻ cũng không hợp lý, bởi vì nơi này trông giống như một khu vực ngoại ô của một thị trấn nhỏ rất bình thường, chưa đến mức hoang tàn vắng vẻ, bởi vì gần đó có một khu chợ nhỏ, vẫn còn có một chút không khí sinh hoạt.
Bùi Khiêm cảm thấy nơi này hoang vắng chủ yếu là do ấn tượng trước đó của hắn.
Trước đây hắn từng nghe nói đây là sở thú tư nhân hoàn toàn do cựu chiến binh tự mình điều hành, hắn nghĩ dù tệ hơn một số sở thú nhỏ ở thành phố cấp 18 đi chăng nữa thì hẳn là cũng không thể tệ hơn quá nhiều mà, phải không?
Bây giờ nhìn lại thì trí tưởng tượng của bản thân hình như vẫn có chút thiếu sót rồi.
Lối vào của sở thú khá là đơn sơ, thậm chí còn không có cổng lớn, trên ba bốn bậc thang bê tông có một chiếc bàn gỗ, trên bàn treo một tấm biển viết tay ghi giá vé nguyên bản là 20, trẻ em nửa giá là 10 đồng.
Lối vào sở thú khá đơn giản, thậm chí không có cổng, trên ba bốn bậc thang bê tông có một chiếc bàn gỗ, trên bàn treo một tấm biển viết tay ghi giá vé nguyên bản là 20 tệ, nửa giá vé vào. trẻ em là 10 nhân dân tệ. Trên các bức tường bên ngoài ở hai bên lối vào, một bên treo tấm áp phích hình con vật đã phai màu, bên kia có một số việc cần chú ý sau khi vào.
Bức tường trắng đã bong tróc, một bên lộ ra những cột xi măng, một bên lốm đốm không chịu nổi, nhìn dáng dấp đoán chừng cũng được hai, ba chục năm rồi.
Điều này cũng phù hợp với thông tin mà Bùi Khiêm biết được: Sở thú tư nhân này được thành lập bởi một cựu chiến binh đã xuất ngũ tên là Đàm Ứng Cửu vào khoảng năm 79, tính đến nay đã được ba mươi năm.
Đằng sau tấm biển là một người đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Bùi Khiêm và Tiểu Tôn, hắn nhanh chóng đứng dậy: “Xin chào, ngài là tổng giám đốc Bùi phải không? Ta là Đàm Tân Chương, giám đốc công viên - Đàm Ứng Cửu là cha của ta.”
Vào thời điểm khảo sát các ứng cử viên, người của Đằng Đạt cũng đã từng đến đây, hôm nay trước khi đến Tiểu Tôn cũng đã cố ý gọi điện thoại trước, thế nên Đàm Tân Chương đã đợi sẵn bên ngoài.
Đàm Tân Chương vốn cũng không nghĩ tới tổng giám đốc Bùi sẽ tự mình đến.
Khi nhân viên Đằng Đạt đến tìm hiểu tình hình trước đó, bọn họ chỉ hỏi vài câu tùy tiện thôi, chứ không giải thích ý định cụ thể của mình. Đàm Tân Chương cho rằng một công ty lớn như Đằng Đạt thì có liên quan gì đến sở thú nhỏ của mình chứ?
Nhiều nhất là tổ chức cho các nhân viên đến đây để tham quan đã là sự hỗ trợ rất lớn rồi.
Vì vậy, Đàm Tân Chương cũng không hề để tâm đến nó nữa.
Phải đến hôm nay Tiểu Tôn gọi điện thoại tới, Đàm Tân Chương mới biết được thì ra là tổng giám đốc Bùi sẽ đến.
Bùi Khiêm bắt tay với Đàm Tân Chương, thuận tiện đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Ừm, dáng người khôi ngô, cũng rất khỏe khoắn, có thể làm được rất nhiều việc trong sở thú.
Nếu như có chuyện gì xảy ra, việc trấn áp động vật bình thường cũng sẽ không có gì khó khăn.
“Tổng giám đốc Bùi, xin mời vào. Điều kiện ở sở thú của bọn ta vô cùng đơn sơ, xin hãy thứ lỗi cho ta.”
Đàm Tân Chương dẫn Bùi Khiêm và Tiểu Tôn vào trong, vừa đi vừa về giới thiệu lịch sử của sở thú tư nhân này.
“Cha ta khi còn trẻ đã từng phục vụ trong quân đội và đổi nghề vào năm 79, ban đầu vốn là được phân công làm việc trong một rạp chiếu phim. Nhưng hắn không thích loại công việc này lắm, theo lời của hắn thì là thường hay nhớ đến lời dặn dò của người chỉ huy trong quân đội: Khi về quê phải làm điều gì đó có ý nghĩa cho người dân địa phương.”
“Cha ta đã nghĩ, việc gì mới gọi là có ý nghĩa đây?”
“Nơi này của bọn ta chỉ là một huyện thành nhỏ, toàn bộ dân cư của thành phố cũng chưa đến năm ngươi ngàn người, khép kín lạc hậu, không có sở thú. Ngoài những vật nuôi trong nhà như chó mèo, người dân căn bản là chưa bao giờ nhìn thấy cũng như nhận ra các loài động vật hoang dã.”
“Vì vậy, cha ta mới nảy ra ý tưởng thành lập một sở thú, lúc ban đầu, hắn chỉ mong người dân trong huyện bọn ta có thể quan sát và hiểu biết về các loài động vật hoang dã ở cự ly gần, để cho những người thích ăn thịt thú rừng kia sẽ ngừng giết hại các động vật hoang dã, hắn cảm thấy đây chính là một điều gì đó có ý nghĩa.”
“Sau đó, cha ta đã thử và sử dụng không gian trống để trưng bày một số ít động vật hoang dã, kết quả là nó đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt. Vì vậy, vào năm 88, cha ta đã tự bỏ tiền túi ra để thành lập một sở thú tư nhân chính thức ở đây, cứ duy trì như vậy mà qua được ba mươi năm rồi.”
“Hiện tại, về cơ bản có khoảng hai mươi loài động vật trong sở thú của ta, chẳng hạn là các loài động vật hoang dã như mãng xà, gấu đen, cá sấu, khỉ Macaca, cũng có các loài động vật tương đối phổ biến như chó ngao Tây Tạng, lừa, ngựa,...”
“Thời điểm nổi tiếng nhất, cũng từng nuôi sư tử và đà điểu, chỉ có điều sau này ngày càng ít người, chi phí lại cao nên không còn cách nào khác là phải chuyển chúng đến sở thú ở Kinh Châu.”
“Hiện tại, những loài động vật còn nuôi được chỉ có các loài tương đối dễ nuôi như mãng xà, cá sấu, khỉ Macaca thôi.”