Đàm Tân Chương vừa giới thiệu, vừa dẫn Bùi Khiêm đi thăm những loài động vật này.
Mặc dù Bùi Khiêm đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến nhưng hắn vẫn cảm thấy có hơi sốc khi nhìn thấy điều kiện ở đây.
Cái gọi là chuồng thú chẳng qua là mấy ngôi nhà gỗ nhỏ, một số có hàng rào và một số có kính, các động vật hoang dã như mãng xà, khỉ Macaca,... thì được nuôi trong nhà, trong khi các động vật bình thường như chó ngao Tây Tạng, lừa, ngựa,... thì trực tiếp nuôi bên ngoài.
Một ông lão râu tóc hoa râm, thân hình còng xuống, thoạt nhìn trông như đã ngoài bảy mươi đang chăm chú cho động vật ăn và quét dọn vệ sinh.
Đàm Tân Chương nói: “Đó là cha ta - Đàm Ứng Cửu, nhưng hắn đã lớn tuổi rồi, lỗ tai cũng lãng rồi, không nghe rõ được người khác nói gì. Bình thường cũng không thể nào giao tiếp nhiều với mọi người, cả ngày đều đi chăm lo cho mấy con động vật này.”
“Hắn không chỉ là giám đốc sở thú mà còn là nhân viên thu mua, nhân viên dọn dẹp, nhân viên bán vé, bác sỹ thú y, nhân viên chăn nuôi, nhân viên hướng dẫn... Vào lúc 5 giờ mỗi sáng sẽ đạp xe ba bánh đi mua thức ăn cho đám động vật này, sau khi quay về thì đi dọn chuồng, cho ăn mớm nước, thỉnh thoảng tiếp vài vị khách đến tham quan, bận rộn từ sáng đến tối, cứ như thế ngày này qua ngày khác.”
“Bản thân ta cũng thích động vật và thường xuyên giúp đỡ hắn, nhưng mà... hắn muốn để ta đảm nhận, ta không nghĩ mình có thể làm được.”
“Đợi sau khi cha ta đến trăm tuổi rồi thì có lẽ ta sẽ đóng gói tất cả những con vật này, gửi bọn chúng đến các sở thú khác, không làm công việc này nữa.”
Bùi Khiêm hỏi: “Hiệu quả và lợi ích kinh tế không tốt sao?”
Đàm Tân Chương cười khổ, nói: “Đâu chỉ là không tốt? Đơn thuần chính là thua lỗ.”
“Chi phí để nuôi động vật thực sự quá cao, mấy loài như mãng xà với cá sấu đều phải ăn động vật sống, bất kể là gà hay là cá, mỗi ngày ăn hết bao nhiêu là tiền, còn mấy loài như chó ngao Tây Tạng, lừa, ngựa, khỉ Macaca thì còn tương đối ổn hơn xíu, nhưng cha ta lại không muốn tiết kiệm tiền cho những việc này.”
“Ngoại trừ thu nhập từ tiền bán vé, cha ta đã bỏ rất nhiều quỹ hưu trí của bản thân chỉ để nuôi những động vật này, chính là vì muốn bọn chúng được ăn no, ăn ngon. Nhưng cũng chỉ được tới đó mà thôi, có thể để bọn chúng được ăn no cũng đã rất không dễ dàng rồi, về phần tu sửa lại chuồng nuôi, thậm chí còn không dám nghĩ tới.”
“Mấu chốt là cuộc sống của cha ta còn kém hơn cả mấy loài động vật kia, ngươi có thấy căn nhà gỗ tồi tàn cạnh chuồng trại kia không? Bình thường cha ta sống ở đó, lúc ăn cơm cũng chỉ tùy tiện đối phó hai bữa liền xong chuyện. Nếu mà hắn còn là thanh niên mười mấy tuổi thì cũng không có việc gì, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, làm sao cứ chật vật như thế này mãi được?”
“Cha mẹ ta ly hôn khi ta còn nhỏ, nguyên nhân rất lớn cũng chính là do cái sở thú này.”
“Thành thật mà nói, ta khá mâu thuẫn. Ta biết việc đó rất không dễ dàng với cha ta, thế nên mới cố gắng hết sức để giúp đỡ hắn nhiều nhất có thể, nhưng nếu ta giúp nhiều hơn, thì hắn lại luôn muốn ta phải đảm nhận.”
“Nhưng mà ta cảm thấy sở thú này cũng không cần thiết phải tiếp tục tồn tại nữa rồi.”
“Trước đây, sở thú này còn khá được hoan nghênh, là bởi vì hoàn cảnh lúc đó tương đối khép kín, người dân ở cái huyện nhỏ này không có nơi nào khác để xem động vật. Nhưng bây giờ kinh tế đã phát triển, đừng nói đến việc đi mấy sở thú hoang dã cỡ lớn, lái xe đến sở thú ở Kinh Châu để xem động vật không phải còn tiện hơn sao? Ai lại thèm đến sở thú như thế này nữa chứ?
“Tiền vé vào cửa càng ngày càng ít,
“Phí vào cửa ngày càng ít, đủ cho thấy loại hình sở thú tư nhân này đã không còn phổ biến và nên bị loại bỏ rồi.”
“Mặc dù ta cũng yêu động vật, nhưng ta cũng là con người mà, vẫn phải sống một cuộc sống bình thường. Ta không thể dành ba mươi bốn mươi năm cuộc đời cho những con vật này như cha ta đã làm được.”
“Chao ôi, không cẩn thận nói nhiều quá rồi, thật ra thì ta không nên nói những chuyện này. Lại đây, tổng giám đốc Bùi, ta dẫn ngươi đi xem những loài động vật này.”
Đàm Tân Chương dẫn Bùi Khiêm đến chỗ chuồng ngựa bên cạnh, thoạt nhìn tinh thần của lũ ngựa này rất tốt, đang vui vẻ mà ăn rơm cỏ.
Sau khi nhìn thấy Đàm Tân Chương, một con ngựa màu nâu đưa đầu tới, sau khi được Đàm Tân Chương sờ đầu ngựa xong thì vui vẻ mà phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Rồi sau đó, lại đi nhìn mấy con khỉ Macaca và mãng xà được nuôi trong phòng một chút, có vẻ tinh thần của bọn chúng đều rất tốt. Đặc biệt là lũ khỉ, chúng nhảy lên nhảy xuống để kiếm thức ăn, thoạt nhìn trông chúng còn hoạt bát hơn những con khỉ ở một số sở thú lớn, cũng không biết đây có phải là ảo giác hay không.
Nhưng không thể tránh khỏi, vẫn có mùi rất nồng nặc, toàn bộ môi trường thực sự không tốt.
Mặc dù ông lão Đàm Ứng Cửu hàng ngày đều dọn dẹp, nhưng trong điều kiện này thì dù hắn có dọn dẹp bao nhiêu đi nữa cũng không thể duy trì được điều kiện vệ sinh tốt.
Tuy nhiên, hiện tại Bùi Khiêm cũng không bận tâm đến những điều này nữa, hắn vẫn đang suy nghĩ về những gì Đàm Tân Chương vừa nói.
Cái chỗ này, đơn thuần chính là thua lỗ!
Quả thực còn lạc quan hơn so với trong tưởng tượng của mình nữa!
Lấy sở thú này làm ví dụ, vé vào cửa chỉ có 20, đầu năm nay ngươi có thể làm gì với 20 chứ? Hơn nữa, chỉ riêng việc ăn uống hàng ngày đối với những loài động vật này thôi đã là một khoản chi phí rất lớn, nhiều loài động vật ăn thịt phải ăn động vật sống và chi phí thức ăn của bọn chúng còn cao hơn cả con người.
Nếu như những con vật này còn bị bệnh nữa thì chi phí sẽ còn nhiều hơn.
Rất nhiều người mở quán cà phê mèo còn không kham nổi, thì khó khăn khi nuôi động vật hoang dã còn cao hơn mở quán cà phê mèo bao nhiêu lần chứ.