Vậy mà ông lão Đàm Ứng Cửu lại kiên trì được ba mươi năm, thậm chí còn từng nuôi cả sư tử và đà điểu, nếu không có ý chí mạnh mẽ, lòng tin và tình yêu thương, thì sẽ không bao giờ có thể kiên trì được.
Tuy nhiên, Bùi Khiêm cũng nhận được một chút cảm hứng từ trong lời nói của Đàm Tân Chương.
Làm thế nào để sở thú có thể lỗ vốn đây?
Điều quan trọng nhất là nhất định phải nhỏ, không được làm quá lớn.
Sở thú nhỏ, các chủng loại động vật ít, thế nên thoạt nhìn sẽ không thú vị, cho dù có giảm giá vé vào cửa xuống thì cũng không thể đạt được hiệu quả lợi nhuận ít nhưng doanh thu cao.
Trước đây, bởi vì nền kinh tế kém phát triển và giao thông tắc nghẽn, thế nên người ta mới thường đến một số sở thú nhỏ. Ngày nay, giao thông rất phát triển, chưa nói đến các sở thú ở nước ngoài hay ở các siêu đô thị loại 1, thì các sở thú ở những thành phố cấp tỉnh khác nhau đã có thể đáp ứng hầu hết nhu cầu của tỉnh Hán Đông rồi.
Do đó, những sở thú nhỏ với ít chủng loại động vật, chỉ có thể ngày càng tuyệt vọng, từ từ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Ông lão Đàm Ứng Cửu đã dành hơn nửa đời người của mình cho cái sở thú này, nhiên hắn không muốn chấp nhận hiện thực này, nhưng Đàm Tân Chương là người trẻ tuổi, có thể nhìn rõ hơn cha mình rất nhiều.
Đó là lý do tại sao Đàm Tân Chương nói rằng đợi cha hắn đến trăm tuổi, thì sẽ đóng cửa cái sở thú này, trực tiếp gửi đám động vật đến các sở thú khác là được rồi.”
Hắn cũng là con người, cũng phải sống, ông lão Đàm Ứng Cửu thậm chí còn vì cái sở thú này mà ly hôn vào thời điểm đó, với hoàn cảnh hiện tại của Đàm Tân Chương hiện tại, nếu tiếp tục đấu tranh với cái sở thú này, có lẽ hắn thậm chí còn không thể kết hôn.
Bùi Khiêm không khỏi mỉm cười, ngươi không cảm thấy đây là sự trùng hợp sao?
Ngươi đã gặp được ta, vậy thì chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ rồi!
Bùi Khiêm đi dạo quanh sở thú một lúc rồi hài lòng gật gật đầu: “Ừm, không tệ.”
“Ta dự định sẽ chuyển toàn bộ sở thú này đến Kinh Châu, ngươi sẽ tới đó làm giám đốc, ngươi thấy như thế nào?”
Đàm Tân Chương sửng sốt một chút: “Hả?”
Hắn không bao giờ ngờ được tổng giám đốc Bùi sẽ nói ra mấy lời như vậy.
Theo ước tính lạc quan nhất, tổng giám đốc Bùi có thể sắp xếp cho một số nhân viên đến đây tham quan, hoặc là động lòng trắc ẩn mà tùy tiện quyên góp ít tiền, điều này đối với Đàm Tân Chương mà nói đã là rất tốt rồi.
Đem sở thú đi đâu chứ?
Ai cũng đều có thể nhìn ra được cái sở thú này không có bất kỳ giá trị gì cả?
Những ngôi nhà nhỏ tồi tàn này lẽ ra đã bị phá bỏ từ lâu rồi, còn về phần đám động vật bên trong thì có một số loài động vật hoang dã, nhưng sở thú nào bên ngoài lại không có chứ? Chắc chắc không thể tính là quý hiếm hay có giá trị.
Hơn nữa, còn để mình đến làm giám đốc, bản thân mình cũng đâu có tài năng gì đâu chứ?
Giám đốc sở thú, ít nhất cũng phải là người tài tốt nghiệp đại học chính quy mới làm được chứ?
Đàm Tân Chương vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, như vầy không nên đâu. Nếu như ngài muốn mở sở thú thì cứ trực tiếp làm là được, những động vật này cũng không phải là động vật quý hiếm gì, không đáng giá đâu.”
“Còn về phần giám đốc thì lại càng không phù hợp, bây giờ mở sở thú phải chú ý đến việc cho ăn theo khoa học và phải để những người có chuyên môn làm. Ta và cha ta đều là người nghiệp dư, mặc dù cũng đã tự mình học được một ít kiến thức, nhưng để làm giám đốc cho một sở thú lớn thì vẫn còn thiếu sót nhiều lắm...”
Đàm Tân Chương biết rằng nếu tổng giám đốc Bùi muốn xây dựng một sở thú thì quy mô chắc chắn là không thể nhỏ được, nếu không sẽ không phù hợp với phong cách làm việc của Đằng Đạt.
Bùi Khiêm vẻ mặt nghiêm túc: “Ơ kìa, lời này của ngươi không đúng rồi.”
“Động vật không quan trọng ở việc có quý hiếm hay không, bọn chúng cũng đều bình đẳng, làm sao ngươi có thể ưu ái con này hơn con khác được chứ? Những động vật này đã chung sống bên cạnh cha con các ngươi nhiều năm như vậy rồi, thế nào cũng có vài phần tình cảm, bắt bọn chúng đưa đến những sở thú khác, có nhiều động vật như vậy, rất khó để được đối xử như bây giờ.”
“Cái sở thú của ta ấy mà, chủ yếu là thử nghiệm trong những ngày đầu thôi, sẽ không vội nuôi bất kỳ loài động vật quý hiếm nào. Ta cảm thấy mấy loài động vật này cũng rất tốt mà, mặc dù rất bình thường nhưng tinh thần của bọn chúng rất vui vẻ, rất hạnh phúc mà, vậy là đủ rồi.”
“Còn về phần giám đốc, ngươi cũng không cần phải lo lắng, ta cảm thấy điều quan trọng nhất là phải thực sự yêu thương động vật. Kiến thức chuyên môn thì xử lý dễ dàng thôi, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp vài người có chuyên môn đến để giúp đỡ ngươi, nhân viên chăn nuôi này, bác sỹ thú y này, đều sẽ mời những người chuyên nghiệp. Nếu ngươi có đề nghị gì, chỉ cần nói ra là được.”
“Ngươi là giám đốc, không cần phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt tầm thường này.”
“Điều quan trọng là tinh thần của hai cha con các ngươi, điều đó khiến ta rất cảm động!”
“Đương nhiên, ta cũng cực kỳ hiểu hiểu tình huống hiện tại, ngươi cứ yên tâm, nơi muốn chuyển đến lần này cách Palpitation Hotel không xa, mặc dù ở ngoại ô Kinh Châu nhưng khu vực phụ cận cũng coi như khá là náo nhiệt, giao thông cũng thuận tiện. Đến lúc đó hai người các ngươi đều là nhân viên chính thức của Đằng Đạt, các loại phúc lợi đãi ngộ chắc chắn sẽ không thiếu. Còn đám động vật này cũng có thể được chăm sóc tốt hơn, ít nhất thì thức ăn và môi trường sống có thể được cải thiện rất nhiều. “
Vẻ mặt Đàm Tân Chương có phần hơi bối rối.
Việc này... đương nhiên nghe kiểu gì cũng thấy hoàn hảo.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, tổng giám đốc Bùi đang muốn làm cái gì?
Tại sao mà việc này giống như đang đơn thuần đốt tiền, hành động hoàn toàn vô nghĩa vậy.