Bùi Khiêm thấy Đàm Tân Chương còn có chút do dự, lại nói: “Như này đi, trước tiên ngươi có thể ký hợp đồng với Đằng Đạt, sau đó ta sẽ cấp cho ngươi một ít kinh phí, ngươi có thể thuê mấy người giúp ông đây xử lý sở thú bên này. Khi đến Kinh Châu, ngươi có thể tham gia toàn bộ quá trình chuẩn bị cho sở thú mới, như vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi đúng không?
Đàm Tân Chương suy nghĩ một lúc, thấy vậy cũng đúng.
Tuy rằng hắn không thể nghĩ ra được lý do để tổng giám đốc Bùi làm như vậy, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra được lý do để bản thân từ chối.
“Vâng, tổng giám đốc Bùi, cứ như vậy đi, chuyện này ta sẽ nói với cha ta trước, giúp hắn làm một số công tác tư tưởng, sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện ở sở thú bên này rồi thì sẽ đến Kinh Châu tìm ngài.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Được thôi, đến lúc đó ngươi có thể trực tiếp liên lạc với ta.”
Sau khi chọn xong giám đốc cho sở thú, Bùi Khiêm không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp ngồi ô tô trở về.
Mặc dù đã quyết định được giám đốc rồi, nhưng mô hình hoạt động cụ thể của sở thú này vẫn cần được xem xét kỹ lưỡng một phen.
Mặc dù cái sở thú này đã thua lỗ rất nhiều nhưng Bùi Khiêm cũng không có ý định sao chép hoàn toàn mô hình này, suy cho cùng điều kiện khách quan đã thay đổi.
Nếu sở thú tiếp tục hoạt động ở đây, chỉ sợ là ngay cả khi mua lại toàn bộ thì cũng đốt không được bao nhiêu tiền? Như muối bỏ biển thôi.
Thứ Bùi Khiêm muốn chính là chuyển sở thú đến Kinh Châu, thăm dò một con đường đốt tiền có thể mở rộng. Một khi mô hình này được thử nghiệm thành công, như vậy tiếp theo chỉ cần không ngừng mở rộng quy mô là có thể tiếp tục đốt tiền mà không có bất kỳ giới hạn nào, vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?
0
0
0
0
0
Sau khi về nhà, Bùi Khiêm lấy máy tính bảng ra, đầu tiên là tra tài liệu sơ lược về sở thú trên mạng, hiểu vài kiến thức cơ bản, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem sở thú của Đằng Đạt phải làm cụ thể thế nào.
Đầu tiên, chắc chắn nó không phải sở thú cỡ lớn, chí ít là hiện tại không phải vậy.
Rất nhiều sở thú cỡ lớn của nước ngoài có yêu cầu về khí hậu và nơi chốn, ví dụ vài quốc gia nhiệt đới làm sở thú nhiệt đới, đầu tiên là vì khí hậu ôn hòa, kế tiếp là nơi đủ lớn.
Nhưng suy nghĩ của Bùi Khiêm là sở thú này mở gần Palpitation Hotel, cũng là khu công nghiệp cũ của Kinh Châu. Nói một cách nghiêm túc, nơi này không phải nơi làm sở thú tốt. Mà khí hậu ở Kinh Châu cũng không thích hợp nuôi động vật nhiệt đới hoặc hàn đới.
Đương nhiên rồi, có thể làm trong nhà, điều chỉnh nhiệt độ bằng điều hòa là được rồi.
Nhưng như vậy, chắc chắn thời gian thi công và chi phía cũng sẽ rất lớn.
Bùi Khiêm không để ý chi phí lớn, nhưng vấn đề thời gian phải suy nghĩ một chút, dù sao thì công trình kỳ đầu sở thú là tiêu tiền đột xuất, phải hoàn thành trước kết toán lần sau.
Huống chi, sở thú chiếm diện tích càng lớn, động vật hiếm càng nhiều, đương nhiên du khách đến xem cũng nhiều, tính lợi nhuận cũng sẽ tăng cao.
Tóm lại, mục tiêu đầu tiên của sở thú này là: Đảm bảo thời gian hoàn thành, làm nhỏ một chút, tốt nhất là không có động vật gì quá hiếm. Trên cơ bản là có thể đốt tiền nhiều nhất có thể.
Nếu bước đầu tiên thuận lợi thì sau có thể thử chuyện có tính khiêu chiến hơn, ví dụ như xây dựng phòng điều hòa cỡ lớn, đưa động vật nhiệt đới hoặc hàn đới vào.
Kế tiếp, lựa chọn động vật, cân nhắc kỹ lưỡng.
Để giảm du khách, nhất định phải ít động vật quý hiếm thôi.
Rất nhiều sở thú nhỏ cũng không có gì đẹp, nhưng vì trong đó có hai con gấu trúc to, du khách lại đến không dứt.
Mà rất nhiều động vật vô cùng quý hiếm, chuyển đến từ quốc gia khác xa xôi, sẽ biến thành bảo bối trong sở thú, thành lý do nhiều người đến.
Sở thú, nhất định động vật là quý nhất.
Muốn hot thì phải bỏ ra nhiều sức lực ở động vật.
Nên, dù không muốn hot, muốn lỗ tiền, thế thì không thể có nhiều động vật hiếm quá, chí ít không cần làm ở giai đoạn này. Sau này muốn có động vật quý hiếm, thế thì cũng phải đánh giá, phát hiện phí nuôi dưỡng của chúng vượt xa lợi ích mới được.
Thế thì có vấn đề rồi, không nuôi động vật quý hiếm thì nuôi cái gì?
Không thể cả sở thú chỉ nuôi mỗi ngựa, trâu, dê nhỉ? Thế thì đó là sở thú hay là trang trại?
Người khác vừa nhìn đã thấy có vấn đề lớn, Bùi Khiêm không thể làm được.
Nên, phải cân bằng: Nuôi vài động vật hoang dã bên ngoài, đồng thời nuôi thêm vài động vật thường thấy, không mấy đặc sắc.
Sở thú này cũng có thể không gọi là sở thú mà gọi kiểu Bảo tàng đời sống động vật.
“Nuôi động vật gì khá có hiệu suất đây?”
“Tốt nhất là chọn giữa động vật hoang dã quý hiếm và nuôi nhà, ví dụ như cáo tuyết Bắc Cực, chồn Anglo, linh miêu đồng, mấy loài này có thể cân nhắc.”
Trong và ngoài nước đều có sự khác biệt về quy định nuôi dưỡng động vật hoang dã, nước ngoài có người nuôi động vật hoang dã như báo săn, báo Cuga, nhưng trong nước không được, ví dụ như linh miêu đồng trong nước là động vật cần bảo tồn, không thể tùy tiện nuôi.
Có vài động vật, ví dụ như chồn Anglo và cáo tuyết Bắc Cực là loài có thể nuôi như thú cưng.
Nhưng dù nói thế nào, hễ là động vật có thể nuôi trong nhà, nhất định là động vật thường thấy, không hiếm lắm.
Nhưng động vật thật sự quý hiếm đều được bảo vệ, sao người bình thường có thể nuôi được?
Nên, theo lối suy nghĩ thế này, trong sở thú nuôi mấy động vật này khá thích hợp, một là chúng không nhiều loài quý lắm, không đến mức dẫn đến du khách từ xa chạy đến xem, mặt khác nó thật sự là động vật hoang dã, đặt trong sở thú cũng không kỳ lạ quá, sẽ không khiến người ta cảm thấy thực tế sở thú này là quán cà phê mèo hay trang trại.
Tóm lại, làm sở thú, tiêu tiền ở đâu cũng được, chỉ không thể tiêu vào động vật hoang dã quý hiếm.