Những động vật này sẽ có không gian hoạt động khá lớn, sẽ có nhân viên làm việc chăm sóc chuyên môn tiếp hành cho ăn và giáo dục khoa học, các du khách có thể trực tiếp bỏ qua giai đoạn dọn phân khiến người ta chán ghét, bắt đầu chăm sóc là được rồi.
Vả lại, nếu có thể thêm vào một vài màn trình diễn xiếc, nói không chừng có thể trở thành điểm thú hút đặc sắc?
Nghĩ đến đây, Đàm Tân Chương nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta có một vấn đề nhỏ. Hình như trên này không có viết biểu diễn huấn luyện thú hả? Ta thấy các chức vụ như nhân viên nuôi dưỡng, thú ý đều có, tại sao không có mỗi nhân viên huấn luyện thú vậy? Nếu có nhân viên huấn luyện thú, chắc có thể xúc tiến sức cạnh tranh của sở thú, phối hợp với trải nghiệm tương tác của hiện tại tốt hơn.”
Bùi Khiêm bất giác nhíu mày.
Hửm? Nhân viên huấn luyện thú?
0
“Vậy thì không được!” Bùi Khiêm buột miệng nói ra.
Đàm Tân Chương sững người: “Tại sao?”
Sở thú tư nhân nhà bọn họ không có biểu diễn xiếc thú, vốn là bởi vì cha con hai người bọn họ không biết huấn luyện.
Chuyện giống như huấn luyện thú, đầu tiên phải có động vật thích hợp, sau đó có phương pháp huấn luyện khoa học. Nhưng một khi thành công, sẽ có tác dụng nâng cao độ hot cho cả sở thú rất lớn.
Rất nhiều sở thú đều sắp xếp diễn xiếc thú vào thời gian vàng, người đến nhiều như núi, rất được hoan nghênh.
Lúc trước Đàm Tân Chương từng nghĩ đến làm thế nào để cứu sở thú sắp rơi vào bước đường đóng cửa này, trong đó có một con đường chính là biểu diễn xiếc thú, nhưng bản thân lại không biết huấn luyện, mời thầy huấn luyện lại khá đắt đỏ, vốn không thể mời nổi, điều kiện gì cũng không có, chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng tổng giám đốc Bùi đã bỏ ra số tiền lớn như vậy để mở sở thú, mời vài thầy huấn luyện về biểu diễn xiếc thú, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng, giải thích: “Xiếc thú, chuyện này nói thế nào đây, mỗi người một ý.”
“Bất luận là thú cưng nuôi dưỡng nhà, hay là mở sở thú, trên cơ bản đều là để thỏa mãn nhân loại mà thôi.”
“Nếu muốn cho động vật hoàn cảnh sinh sống tốt nhất, thì nên bao vây một ngọn núi, để các loài động vật tự do bay nhảy trong núi, chứ không phải nuôi nhốt lại.”
“Nhưng chắc chắn không thể cải tạo tất cả mọi nơi thành nơi bảo tồn động vật, bởi vì xã hội loài người phát triển không ngừng, còn có rất nhiều người không thể thoát khỏi nghèo khó, chúng ta cần giải quyết vấn đề sinh tồn của con người trước.”
“Ta không tán đồng việc đem động vật biến thành cha mẹ của mình, kiểu hành vi chặn xe trên đường cao tốc cứu cha, vô cùng giả dối. Con người bảo vệ động vật là vì bản thân con người, cứ thừa nhận không cần phải ngại.”
“Cho nên ta cảm thấy sự tồn tại của sở thú đương nhiên có tính cần thiết của nó, có thể để người trong thành phố, không chỉ thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh và video của thế giới động vật hoang dã, mà là có thể kéo gần khoảng cách tiếp xúc với động vật. Đồng thời, bảo tồn động vật trong sở thú, để cho một vài động vật không cần đi đến mức diệt vong, thậm chí có được điều kiện sống dã ngoại tốt hơn, đây chính là tác dụng sở tại của sở thú.”
“Nhưng mà... biểu diễn xiếc thú, ta cảm thấy không nằm trong số đó.”
“Nếu là một vài loài động vật có thiên tính thông minh, hoàn thành huấn luyện thông qua việc cho ăn, vậy có thể; nhưng nếu phải đánh đập để huấn luyện, ép buộc một vài động vật làm ra hành vi trái với bản tính của nó, chỉ vì tạo ra sự thu hút, hấp nhận người đến tham quan nhiều hơn, nên ta cảm thấy rất không cần thiết.”
“Sở thú khác làm thế nào, ta không cần biết, nhưng trong sở thú chúng ta, ta không hi vọng nhìn thấy chuyện thế này.”
“Nếu bắt buộc phải biểu diễn... có thể để nhân viên sở thú lên sân khấu biểu diễn! Ít nhất còn có thể cho bọn họ tiền làm thêm.”
Bùi Khiêm nói xong, khựng lại một chút, bởi vì hắn đã không cẩn thận buột miệng nói ra lời nói trong lòng.
Đương nhiên, không muốn bức ép các loài động vật làm chuyện đi ngược lại thiên tính cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng chính là hắn cảm thấy làm như vậy thực sự có thể kiếm được tiền.
Thuê một nhân viên huấn luyện thú, có bao nhiêu tiền đâu chứ?
Nếu nhân viên huấn luyện thú huấn luyện ra được một tiết mục nổi tiếng, vậy thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Quan trọng là Bùi Khiêm muốn thêm tiền cũng không thể thêm được nữa, càng không thể nhét tiền thưởng cho những động vật này được?
Tăng lương cho nhân viên huấn luyện thú, thì cũng chẳng tăng được bao nhiêu.
Cuộc mua bán này chắc chắn không có lời! Một khi không cẩn thận thì kiếm tiền đến thổ huyết, còn có thể khiến cho cả sở thú nổi tiếng!
Cho nên Bùi Khiêm dứt khoát dẹp bỏ mấy cái biểu diễn xiếc thú này, dùng cách khá ôn hòa, thuận theo thiên tính để huấn luyện chó, vậy là được, nhưng nếu dùng roi đánh ép buộc huấn luyện vậy thì không được.
Nếu bắt buộc phải biểu diễn, vậy thì để cho nhân viên sở thú lên sân khấu biểu diễn.
Biểu diễn cái gì cũng được, dù sao đến sở thú làm việc, sao có thể không có tài nghệ?
Đến lúc đó phát thêm tiền thưởng cho những người biểu diễn là xong chuyện.
Để động vật biểu diễn, không được, đó là áp bức động vật; nhưng mà để người biểu diễn, có thể, bởi vì có thể cho thêm tiền, cho thêm tiền thi không phải áp bức.
Đàm Tân Chương gãi đầu, cứ cảm thấy sở thú làm vậy có hơi khó thể hiểu nổi.
Nhưng hắn lại ngại chất vấn quyết định của tổng giám đốc Bùi, chỉ có thể gật đầu, theo đó mà làm.
Cùng lúc này, game Thương Dương.
Lúc này Vương Hiểu Tân đang ở phòng giải trí, vừa vui vẻ uống nước coca, vừa chơi “Lái Xe Văn Minh An Toàn”.
Hạnh phúc quá!
Từ sau khi du lịch chịu khổ quay về, cảm giác hạnh phúc này duy trì liên tục mấy ngày, vả lại hoàn toàn không có dấu hiện phai nhạt.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy tinh thần của bản thân thăng hoa, lúc trước không hề cảm thấy đi làm là một chuyện khiến người ta vui vẻ, chuyện vui vẻ, thoải mái, hiện tại lại đột nhiên rất hưởng thụ chuyện này.