Thứ hai, ngày 4 tháng 2.
Đàm Tân Chương thấp thỏm gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đằng Đạt.
“Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn: “Hửm? Đến rồi à. Chuyện nhà đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Đàm Tân Chương gật đầu: “Đều ổn thỏa cả rồi, ta đã mời hai người sắp xếp sở thú phụ giúp cha, cũng đã làm công tác tư tưởng với ông ấy, sau đó ta mới đến đây.”
Nghe ra được, từ lúc bắt đầu, lão già Đàm Ứng Cửu khá từ chối và bài xích chuyện dời cả sở thú đến Kinh Châu.
Có thể một mặt là vì tình cảm quyến luyến không nỡ với sở thú, không muốn nhìn thấy nơi mình bỏ tâm huyết hơn nửa đời người biến thành người đi nhà trống; mặt khác cũng lo lắng, sau khi dời đi cuộc sống của các con vật có tốt hay không, đi đến thành phố lớn có thích ứng được hay không.
Có điều, sau khi Đàm Tân Chương giải thích rõ ràng chi tiết chuyển dời cụ thể, thì ông lão cũng đã đồng ý.
Bởi vì lão Đàm Ứng Cửu cũng hiểu rất rõ, hiện tại sở thú có thể nói là càng ngày càng tệ, tuy các động vật được bọn họ chăm sóc có thể ăn no, nhưng hoàn cảnh sinh sống và điều kiện về các phương diện, vẫn chênh lệch rất nhiều với các sở thú lớn khác.
Vả lại tổng giám đốc Bùi còn để Đàm Tân Chương làm viện trưởng của sở thú, vậy thì không cần lo lắng chuyện các động vật phải chịu khổ.
Tuy rằng những động vật này đều là thịt đầu tim của lão Đàm Ứng Cửu, không nỡ cắt xuống, nhưng nếu dời nhà có thể có được điều kiện tốt hơn, vậy thì cũng đáng để thử.
Bùi Khiêm gật đầu, đưa phương án đã in từ trước qua: “Đây là phương án sơ bộ quy hoạch sở thú, ngươi xem qua thử đi.”
Đàm Tân Chương đưa tay nhận lấy, nhanh chóng quét mắt xem một lượt.
“Sở thú Ấm Lạnh Tự Biết?”
Trên mặt Đàm Tân Chương lộ ra biểu cảm nghi ngờ, tên của sở thú này, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn rồi.
Sở thú khác, phần lớn đều là lấy địa danh làm tên, ví dụ sở thú Kinh Châu. Kiểu đặt tên này có ích ở chỗ, chỉ cần vừa nghe thấy tên, là đại khái biết được sở thú này ở đâu.
Đương nhiên, cũng có một vài viện động vật sẽ đặt những cái tên hay dễ nhớ, những cái tên vừa nghe đã thấy văn chương, nhưng chí ít cũng có thể dấy lên cảm giác đáng yêu, khá phù hợp với định vị của sở thú.
Nhưng cái tên Ấm Lạnh Tự Biết này... có nghĩa gì chứ?
Cứ cảm thấy câu thành ngữ này không thích hợp với sở thú cho lắm!
Tuy nói rằng đây là một từ trung tính, nhưng dùng ở chỗ này, cứ cảm thấy ít nhiều có phần không thỏa đáng. Nhưng vẫn tốt hơn cái tên “sở thú Sét Đánh Rách Lồng” một chút.
Chỉ là hắn ngước nhìn tổng giám đốc Bùi, phát hiện dường như tổng giám đốc Bùi rất thích cái tên này, cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể tiếp tục xem tiếp.
Suy cho cùng thì về phương diện đặt tên hắn cảm thấy bản thân không có quyền phản bác với tổng giám đốc Bùi là mấy.
Bùi Khiêm bất giác gật đầu.
Ừm, rất tốt, không hỏi nhiều là tốt chất cơ bản đầu tiên của một người phụ trách ưu tú, Đàm Tân Chương cũng xem như đạt tiêu chuẩn.
Về phần tại sao lại phải đặt cái tên này?
Đương nhiên, nó có hai tầng ngụ ý.
Ngụ ý đầu tiên, chính là với du khách, ấm lạnh tự biết.
Bề ngoài sở thú thoạt nhìn không tệ, diện tích rất lớn, vị trí cũng được, nhưng bên trong chẳng có thứ gì vui!
Giống như tên món ăn “nhìn thì hiểu rõ, ăn thì hồ đồ”, sở thú này chỉ là một cái khung rỗng, ai đến chơi cũng chẳng thấy thú vị, cho nên đối với du khác, đây là ấm lạnh tự biết.
Tầng ngụ ý thứ hai, chính là đối với tổng giám đốc Bùi, cũng là ấm lạnh tự biết.
Mọi người đều cho rằng sở thú này đập nát rồi, thất bại rồi, lúc đang tiếc rẻ cho tổng giám đốc Bùi, lại không biết Bùi Khiêm nhờ vào thua lỗ của sở thú mà kiếm được đầy bồn đầy bát, vui vẻ trong lòng, cho nên đây cũng là ấm lạnh tự biết.
Nhìn cái tên này đi, thiết thực biết bao!
Về phần cái tên kỳ quái này rốt cuộc có thể khuyên lùi khách hàng hay không, thì Bùi Khiêm không ôm hi vọng lớn lắm, có thể khuyên lùi thì khuyên, không thể khuyên thì thôi vậy, dù sao thì sở thú này lỗ tiền nhờ bản lĩnh.
Đàm Tân Chương tiếp tục xem tiếp, càng xem, vẻ kinh ngạc càng rõ ràng.
Đây đều là những quy định kỳ lạ gì vậy chứ?
Ví dụ như điều kiện diện tích lồng, thức ăn vượt xa những sở thú bình thường khác cũng thôi đi, Đằng Đạt kinh tế dư dả, thế này có thể hiểu được; nhưng một sở thú có đầu tư lớn như vậy, lại không nuôi những động vật quý hiếm nào, mà ngược lại cố đấm ăn xôi chỉ nuôi những động vật khá thông thường, đạo lý gì vậy chứ?
Nhìn từ bố cục của sở thú, không ăn nhập gì với quy luật cơ bản của các sở thú bình thường, cả khuôn viên rộng rãi tan hoang, cho du khách rất nhiều không gian nghỉ ngơi, giống như sợ bọn họ một hơi đi dạo hết cả sở thú vậy, hận không thể khiến bọn họ xem hai hạng mục là phiền, rồi quay lưng về nhà.
Điều duy nhất khiến Đàm Tân Chương cảm thấy khá hợp lý, chính là trải nghiệm tương tác, điểm này dường như rất mới mẻ.
Có vài động vật bản tính mến người, đương nhiên có thể tương tác qua lại dưới sự dẫn dắt của nhân viên làm việc.
Ví dụ như cáo Bắc Cực, trời sinh thích hơi người, rất nhiều cáo Bắc Cực trong sở thú nhìn thấy người đi đến, sẽ nhiệt tình nhìn thân thương với du khách qua một lớp thủy tinh, thè lưỡi, đi theo từ đầu này đến đầu kia, giống như chó cưng nuôi tại nhà.
Nhưng nó không hợp để làm thú cưng, bởi vì trí tuệ khá thấp, hơn nữa mùi khá nặng, đi vệ sinh cũng không dễ xử lý.
Thực tế thì, trên thế giới ngoài chó mèo ra, còn có rất nhiều động vật thân thiết với con người, nhưng chỉ có chó mèo được trở thành thú cưng chủ lưu, cũng chính là vì thú cưng vùng lạnh khác hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài chỗ khiến người ta khó thể tiếp nhận được.
Nhưng ở trong sở thú, những vấn đề này đều không còn.